Cậu ta cầm lấy điện thoại di động, mở danh sách các cuộc gọi,
chọn một số rồi gọi.
Tất cả cảnh sát trong xe đều nín thở tập trung, im lặng nhìn cậu ta.
Đúng hai mươi giây sau, cuối cùng điện thoại cũng kết nối.
“A lô! Anh Tư, Cương Tử đây… Em đang ở quán bar Đại Ngư,
đưa tí hàng đến đi…” Thanh niên tóc vàng lại ngáp một cái, “Chịu hết
nổi rồi… Được, ba trăm tệ nhé.”
Cúp máy. Gã thanh niên tóc vàng trả lại điện thoại di động và nói:
“Anh ta bảo nửa tiếng nữa sẽ đến.”
Đỗ Thành mỉm cười: “Khả năng diễn xuất của cậu tốt đấy.”
Trương Chấn Lương mở cửa xe, sắc mặt không chút biểu cảm, nói:
“Nó lên cơn thật đấy.” Dứt lời, anh ta liền nhảy xuống xe, đi thẳng về
phía đơn nguyên 2. Đỗ Thành thấy vậy cũng vội xuống xe đi theo luôn.
Đi đến cửa đơn nguyên 2, Trương Chấn Lương quay đầu lại: “Anh
đi theo làm gì?”
“Hả?” Đỗ Thành không hiểu, “Bắt tội phạm chứ sao.”
“Anh thì bắt cái gì, chân tay già nua chậm chạp.” Trương Chấn
Lương xua tay, “Về xe đi.”
Đỗ Thành sầm mặt, nghĩ bụng thằng nhãi ranh, mẹ kiếp, lúc ông
mày làm cảnh sát, mày còn đang nghịch dái đấy, nhưng câu nói đến
miệng lại biến thành “Được, thế thì cẩn thận nhé.”
“Thằng nhãi ranh” bước thẳng vào trong lối đi của tòa nhà, Đỗ
Thành buồn bực quay người, quan sát xung quanh một lúc rồi đi tới chỗ
góc tòa nhà, mở khóa quần đi tiểu.
Xong việc, Đỗ Thành khẽ rùng mình, chậm rãi chỉnh sửa lại quần
áo, quay lại bên cạnh chiếc ô tô. Lúc này, có tiếng bước chân lạo xạo