“Đặt ta ở chỗ tay vịn đầu cầu thang ấy.”
Ngụy Quýnh làm theo. Kỷ Càn Khôn nghiêng người bò lên chỗ tay
vịn cầu thang, hai tay bám chặt lấy lan can bằng sắt, hai chân mềm nhũn
thõng xuống nền đất.
“Được rồi, đi vác chiếc xe lăn của ta xuống đây.” Kỷ Càn Khôn lại
dặn thêm một câu, “Cẩn thận nhé, nó nặng lắm đấy.”
Ngụy Quýnh không dám dừng lại lâu, lau qua mồ hôi trên trán rồi
chạy vội lên tầng 3, vừa kéo vừa lôi chiếc xe lăn xuống tầng 1.
Kỷ Càn Khôn vẫn giữ nguyên tư thế nằm bò khó chịu trên tay vịn
cầu thang, trông chẳng khác nào một đống quần áo cũ bị vứt đi. Nghe
thấy tiếng Ngụy Quýnh đi xuống, Kỷ Càn Khôn ngẩng đầu lên, nhìn cậu
vẻ ngóng đợi, mắt còn thoáng vẻ có lỗi.
“Cháu vất vả quá.”
Ngụy Quýnh biết ông cụ cũng đang cố sức. Chỉ dựa vào hai cánh
tay để chống đỡ trọng lượng của cả cơ thể, ông cụ có thể trượt ngã xuống
đất bất cứ lúc nào. Cho nên cậu không kịp nghỉ ngơi, vội đỡ Kỷ Càn
Khôn ngồi vào xe lăn.
Đắp xong chiếc chăn len cho ông cụ, Ngụy Quýnh đứng thẳng
người lên, cả hai người đồng thời thở phào một tiếng. Kỷ Càn Khôn vỗ
vào lưng cậu, “Đưa ta về phòng đi, pha tí trà, chúng ta nghỉ ngơi một
lát.”
Trương Hải Sinh vẫn còn ở trong phòng, đang khom lưng làm gì
đó ở giường của Kỷ Càn Khôn, thấy họ bước vào, Trương Hải Sinh vỗ
cho chiếc gối trên tay phồng lên rồi đặt xuống đầu giường. Mặc dù trông
anh ta như thể đang sắp xếp chăn gối, nhưng Ngụy Quýnh có thể khẳng
định, anh ta đang lục tìm thứ gì đó.
“Ông về rồi à?” Trương Hải Sinh làm ra vẻ tươi cười, chỉ vào chiếc
giường đơn, “Có cần nghỉ một lát không?”