“Không cần.” Kỷ Càn Khôn cụp mắt xuống, đưa tay ra hiệu cho
Ngụy Quýnh đẩy mình đến trước cửa sổ.
“Đi đâu thế ông Kỷ? Ông làm tôi lo lắng lắm đấy.”
“Đi dạo lung tung một tí.” Kỷ Càn Khôn không nhìn anh ta, quay
người về phía Ngụy Quýnh, “Ngụy, cháu mở chiếc tủ kia, bên trong có
trà. Mình pha tí trà uống.”
Trương Hải Sinh thấy vậy, đành nói “ông và cậu nói chuyện nhé”,
rồi lúng túng mở cửa đi ra.
Loại trà hôm nay là Lục An Qua Phiến, mùi hương thanh nhẹ, vị
đậm đà. Sau khi uống một cốc trà nóng vào bụng, nhịp thở của hai người
cũng đều dần. Mồ hôi trên người Ngụy Quýnh cũng đã ráo gần hết, cậu
thoải mái tựa vào cạnh bàn, nhấp từng ngụm trà.
Kỷ Càn Khôn lấy thuốc lá KENT ra hút, rất nhanh chóng, khói
thuốc bay đầy căn phòng nhỏ, lẫn với mùi thơm của trà, mang đến cho
người ta một cảm giác lười biếng khoan khoái.
Ngụy Quýnh khịt khịt mũi, bỗng nhớ đến người phụ nữ ở tầng 3.
“Bà cụ đó…” Ngụy Quýnh thử dò hỏi, “là bạn của ông ạ?”
“Cũng không phải.” Kỷ Càn Khôn lắc đầu, “Ta chỉ biết là bà ấy họ
Tần.”
“Thế ông…”
“Sau này kể dần cho cháu nhé.” Kỷ Càn Khôn cười cười, “Hôm
nay mấy giờ phải về?”
“Sắp rồi ạ.” Ngụy Quýnh nhìn đồng hồ đeo tay, “Một lúc nữa cháu
còn phải đến chỗ viện trưởng để viết nhận xét gì đó.”
“Nhận xét?”