“Này, đồng chí kia!”
Đỗ Thành mở mắt ra, quay đầu lại, nhìn thấy một cụ già đang cầm
chổi và chiếc sọt đựng rác, mặc bộ đồ đồng phục của nhân viên vệ sinh
môi trường, nghiêm nghị nhìn ông.
“Không được phép tiểu tiện ở đây!”
Nửa tiếng đồng hồ sau, Đỗ Thành dừng xe lại trước cổng vào
quảng trường Vạn Đạt khu Thiết Đông, nheo mắt quan sát tòa nhà
thương mại bốn tầng đó, cuối cùng đã nhìn thấy tấm biển hiệu “Số 87
đường Bình Giang” ở cửa vào trung tâm thương mại. Ông với lấy chiếc
túi đeo chéo trên ghế lái phụ, lấy tấm bản đồ năm 1990 ra, tìm vị trí khu
nhân thân nhà máy xe cơ giới số 87 đường Bình Giang, lấy bút đỏ đánh
dấu gạch chéo, tiếp đó, lái xe rời đi.
2 giờ 5 phút chiều, Đỗ Thành đã ngồi ở văn phòng của bộ phận
nhân sự của nhà máy xe cơ giới (bây giờ đã đổi tên thành tập đoàn Chế
tạo xe cơ giới Phương Bắc). Sau khi tìm xong hồ sơ, nhân viên phụ trách
bảo ông đến văn phòng hưu trí.
Ở văn phòng hưu trí, Đỗ Thành được biết, Ôn Kiến Lương, chồng
của người bị hại trong vụ án giết người “9.11” đã về hưu từ hai năm
trước, không rõ ở đâu, nhưng có thể tìm được số điện thoại di động của
ông ta. Đỗ Thành chép số điện thoại vào sổ, cảm ơn và rời đi.
Đỗ Thành mua một chiếc bánh rán hành ở hàng ven đường chỗ
cổng vào nhà máy. Ông ngồi trong xe, vừa ngoạm từng miếng to, vừa
bấm số điện thoại di động của Ôn Kiến Lương. Mấy giây sau, một giọng
nam trầm vang lên trong điện thoại.
“A lô?”
“Chào ông.” Đỗ Thành nuốt miếng bánh trong miệng, “Ông có
phải là Ôn Kiến Lương không?”
“Vâng, chính là tôi. Ông là?”