gọi những cảnh sát mới là bọn nhãi nhép. Say mê với việc mang theo
súng, cưỡi xe máy lượn khắp nơi. Hận thấu xương tủy tất cả những đối
tượng phạm tội.
Đỗ Thành bỗng thấy ấm áp trong lòng. Ở cùng một nơi sau hai
mươi ba năm, ông nhớ đến những người đồng đội trẻ tuổi và một vụ án
lớn mà họ cùng phải đối mặt.
Nhưng cảm giác ấm áp đó nhanh chóng biến mất. Đỗ Thành chăm
chú nhìn khoảng bùn màu đen, dường như lại nhìn thấy hình ảnh Lạc
Thiếu Hoa cởi bỏ đôi giày da, xắn ống quần lên, từ từ lôi chiếc túi nilon
màu đen vào bờ. Thực ra, khi ông nhìn thấy mảnh xác là phần thân của
người phụ nữ đó, phản ứng đầu tiên không phải là hoảng sợ hay là buồn
nôn. Phần thân bị mất đầu và tứ chi không hề có quá nhiều đặc trưng của
cơ thể con người, thậm chí ông còn nghi hoặc mất mấy giây mới nhận ra
đó là cái gì.
Cảm giác ngay sau đó, là phẫn nộ.
Một con người, rốt cuộc là ở tâm thái như thế nào mà cắt xẻ cơ thể
một người phụ nữ ra thành những mảnh như vậy?
Nếu lúc đó hắn ở ngay trước mắt mình, Đỗ Thành nhất định sẽ moi
não hắn ra xem bên trong rốt cuộc là có những gì?
Hơn nữa ông tin rằng, khi đó những người đồng đội già cũng có
suy nghĩ như mình.
Cho dù, cuối cùng họ đã vì vụ án này mà thù hận lẫn nhau.
Đỗ Thành châm một điếu thuốc lá, khẽ nhắm mắt lại, cố gắng để
mình không căng thẳng. Cơ thể của một người phụ nữ đã từng bị vứt bỏ
tại chỗ này, cho dù bao nhiêu thời gian đã trôi qua, chắc chắn vẫn sẽ có
một cảm giác nào đó còn lưu lại. Ông muốn nắm lấy cảm giác ấy, sau đó
lần tìm ngược trở lại, cho đến tận cái đêm vào hai mươi ba năm trước đó,
nhìn rõ mặt mũi hắn, tóm được hắn, khóa chặt cái còng số tám vào tay
hắn.