Mặc dù đã đói mềm, nhưng Mã Kiện lại không hề có cảm giác
muốn ăn. Ăn được nửa cái bánh bao, uống được mấy hớp sữa đậu nành,
anh liền châm một điếu thuốc lá, nhìn một vòng các đồng nghiệp đang
cắm cúi nhai nuốt, lên tiếng hỏi: “Tình hình thế nào?”
Một cảnh sát mặc áo sơ mi ngắn tay đầy vệt mồ hôi, tóc rối bù như
tổ quạ nuốt miếng bánh bao trong miệng, “Đang tìm nguồn gốc xác chết,
chiều hôm qua có một số người đến, đều là những trường hợp đến báo có
người mất tích trong tháng vừa rồi, nhưng đều không phải.”
Anh ta vừa gặm bánh bao, vừa lật giở xem tài liệu trong tay, nhồm
nhoàm nói: “Lần báo án gần đây nhất là ngày 6 tháng 8, một người đàn
ông họ Kỷ nói là vợ anh ta cả đêm không về, chúng tôi thấy đặc điểm
ngoại hình tương đối giống, đã thông báo cho anh ta rồi, chắc một lúc
nữa sẽ đến.”
Mã Kiện gật đầu, lại hỏi: “Những công việc khác thì thế nào?”
Một cảnh sát khác trả lời: “Vẫn đang tiến hành điều tra phỏng vấn,
hiện giờ vẫn chưa có manh mối gì có giá trị.”
Mã Kiện cau mày, búng tàn thuốc lá, suy nghĩ giây lát, “Bên khám
nghiệm hiện trường thế nào?”
“Vẫn đang kiểm tra.”
“Bảo họ nhanh lên!”
Người cảnh sát đó đáp lời rồi đứng dậy đi ra. Cùng lúc đó, một
cảnh sát nữ vội vã bước vào, đi thẳng đến trước mặt Mã Kiện, “Đội
trưởng Mã, có một người họ Kỷ đến nhận xác.”
Mã Kiện “ừ” một tiếng, quay đầu nói với Đỗ Thành: “Thành, cậu
đi xem thế nào.”
Đỗ Thành gật đầu, vội vàng ăn hết chiếc bánh bao trong tay, lau
mồm rồi đứng dậy đi về phía cửa.
Mã Kiện quay đầu, thấy nữ cảnh sát vẫn đứng trước mặt.