họp nặng nề như một buổi lễ truy điệu. Dưới áp lực lớn, khi cuộc họp
phân tích sắp kết thúc, cục trưởng hạ quân lệnh: Trong vòng hai mươi
ngày phải phá được vụ án, nếu không sẽ chủ động từ chức đi gác kho
trang thiết bị.
Cấp trên đã thể hiện thái độ, nhưng áp lực vẫn đè nặng xuống vai
Mã Kiện và các đồng đội. Vừa tan họp, Mã Kiện liền dẫn một nhóm
người trở về phòng họp. Mọi người ngồi trước bàn, im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Mã Kiện chậm rãi lên tiếng: “Thiếu Hoa đâu?”
Có người đáp lời: “Đang ở bên kiểm tra vật chứng.”
Mã Kiện “ừ” một tiếng rồi đứng dậy: “Khi nãy trong cuộc họp,
mọi người cũng nghe thấy rồi đấy, hai mươi ngày, không cần tôi nói
nhiều, thời gian rất cấp bách…”
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng họp bị đẩy tung ra, một người đàn
ông cởi trần loạng choạng xông vào, đập đầu xuống đất, vái lạy liên hồi.
“Các anh… các đồng chí cảnh sát,” Mặt người đàn ông đầy những
vệt mồ hôi và nước mắt, “Các anh nhất định phải bắt hắn! Vợ tôi… cô ấy
là một người phụ nữ tốt… Đáng ra cô ấy không…”
Người lao vào ngay sau đó là Đỗ Thành. Anh kéo người đàn ông
dậy, liên tục khuyên nhủ:
“Anh Kỷ, anh mau dậy đi, đừng làm thế…”
Mã Kiện cũng sửng sốt, vội bảo đồng nghiệp đỡ người đàn ông
dậy. Trên trán người đàn ông đã rớm máu, lẫn với bụi và mồ hôi, gương
mặt trông như ác quỷ. Nỗi đau đột ngột quá lớn, thêm nữa lại đập đầu
xuống đất, tâm trí người đàn ông đã không còn minh mẫn, cả người mềm
oặt ra như sợi bún. Bốn cảnh sát khó khăn lắm mới đỡ được anh ta ra
hành lang, đi được một đoạn khá xa, tiếng gào thét của anh ta vẫn còn
văng vẳng bên tai.
Mã Kiện thở dốc, chỉ tay ra ngoài cửa: “Áo anh ta đâu?”