“Đắp lên xác chết rồi.” Sắc mặt Đỗ Thành tối sầm, “Người chết là
vợ anh ta.”
Mã Kiện im lặng một lúc, khoát tay gọi một đồng nghiệp: “Đi đi,
đợi tâm trạng anh ta bình tĩnh lại thì hỏi xem tình hình người chết thế
nào.”
Dứt lời, anh ngồi xuống trước mặt Đỗ Thành, đưa hai ngón tay ra.
“Thành, hai mươi ngày.”
“Em nghe nói rồi.” Đỗ Thành gật gật đầu, thở dài, “Vụ án này, làm
thế nào?”
“Không có manh mối gì.” Mã Kiện châm một điếu thuốc, “Cậu
nghĩ thế nào?”
“Bắt đầu từ phạm vi hoạt động của hắn thôi.” Đỗ Thành mở ngăn
kéo bàn làm việc của mình, lấy ra một tập phim, đưa cho Mã Kiện.
Mã Kiện xem qua một lượt, phát hiện ra đó là bản đồ giản lược các
khu vực hành chính của thành phố được vẽ bằng tay. Mỗi một tấm phim
đều ghi rõ ngày tháng, mấy chỗ được đánh dấu bằng bút kí hiệu màu đỏ.
“Đây là?”
“Địa điểm vứt xác của bốn vụ án.” Đỗ Thành cầm tấm phim có
chữ “9.11” lên, “Đây là vụ án đầu tiên, anh xem…”
Đỗ Thành chỉ tay vào những chỗ được đánh dấu màu đỏ, “Chỗ
giao giữa phố Tùng Giang và đường Dân Chủ, công viên Hà Loan, nhà
máy đốt rác, bệnh viện Chuyên khoa xương.”
Đỗ Thành cầm một chiếc bút đánh dấu màu đen lên, “Đối tượng
khả nghi chắc là có ô tô, nếu đến cả mấy chỗ này, đi ô tô thì đại để chỉ có
mấy con đường này.”
Dứt lời, anh vẽ mấy đường màu đen loằng ngoằng trên bản đồ.