“Để tôi nghĩ xem… 35 tuổi.”
Đỗ Thành im lặng nhìn bà lão mấy giây, “Có thể hỏi bác một câu
hỏi tương đối riêng tư được không?”
Bà lão ngớ ra, ngơ ngẩn nhìn lại ông, “Anh hỏi đi.”
“Sau khi ông ấy mất, bác có…” Đỗ Thành cân nhắc câu chữ, “gặp
gỡ người đàn ông nào khác…”
Bà lão quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Có.”
“Hứa Minh Lương biết việc này, đúng không?”
“Ừ.” Bà lão thôi không nhìn ra ngoài nữa, nhìn xuống nền nhà,
“Hồi Minh Lương học năm thứ nhất trường Kỹ thuật, tôi và người đó…
Hôm đó thằng bé đột nhiên về nhà.”
“Sau đó thì sao?”
“Nó quay lại trường luôn.” Bà lão cười cười, “Tôi không giải thích,
cũng không có cách nào giải thích được. May mà thằng bé cũng chưa
từng hỏi tôi, tôi cũng đã cắt đứt với người đó.”
“Sau chuyện đó, thái độ của cậu ấy đối với bác có gì thay đổi
không?”
“Chắc là không đâu. Từ nhỏ nó đã ít nói, cũng chả có gì để trò
chuyện với tôi.”
Đỗ Thành khẽ gật đầu, đưa tay lấy hộp thuốc, phát hiện thấy trong
hộp thuốc chỉ còn vài điếu, ngẫm nghĩ giây lát, lại rút tay lại.
“Cháu vào phòng cậu ấy xem một lát được không?” Đỗ Thành chỉ
vào cánh cửa đóng chặt ở phía bắc phòng khách.
“Tùy anh.” Bà lão đứng dậy đi đến cạnh cửa, đưa tay đẩy cửa ra.
Căn phòng không lớn, khoảng mười mét vuông. Sát tường bên trái
có kê chiếc tủ năm ngăn kéo và tủ quần áo, dưới cửa sổ bên tay phải là