Người đàn ông ngớ ra, còn nét mặt Ngụy Quýnh thì dở mếu dở
cười. Tiếp đó, người đàn ông bật cười.
“Chụp trộm hồ sơ vụ án hình sự, các bạn to gan thật.” Người đàn
ông vỗ vào vai Ngụy Quýnh, “Có điều đồng đội của cậu được đấy, rất
nghĩa khí.”
Dứt lời, ông ta liền cứ thế đi về phía trước, để lại Nhạc Tiêu Tuệ
đứng yên tại chỗ không hiểu ra làm sao cả. Ngụy Quýnh đi theo sau ông
ta, đồng thời khoát tay ra hiệu cho Nhạc Tiêu Tuệ cũng đi theo.
Người đàn ông đi thẳng đến bãi đỗ xe của Tòa án Nhân dân cấp
cao, tìm đến chỗ một chiếc xe Paladin SUV kiểu cũ, mở cửa xe, ra hiệu
cho Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ ngồi vào dãy ghế phía sau, tiếp đó,
ông ta cũng lên xe, nổ máy, rời khỏi Tòa án cấp cao.
Rất nhanh chóng, chiếc xe việt dã đã hòa vào dòng xe cộ đông đúc
của thành phố. Người đàn ông chuyên tâm lái xe, suốt dọc đường không
hề nói câu nào. Chiếc xe đi được một đoạn khá xa, Nhạc Tiêu Tuệ cũng
dần định thần lại, quay đầu nhìn Ngụy Quýnh bằng ánh mắt thăm dò,
miệng hỏi không thành tiếng: “Ông ta là ai?”
Ngụy Quýnh nhìn người đàn ông im lặng trên ghế lái, nói nhỏ với
Nhạc Tiêu Tuệ: “Cảnh sát, chúng mình đã từng gặp ông ấy rồi đấy, ở nhà
của lão Kỷ.”
Nhạc Tiêu Tuệ khẽ “à” lên một tiếng, nhìn vào kính chiếu hậu -
trong kính chỉ phản chiếu một nửa gương mặt của người đàn ông, có
điều thế cũng đã đủ để cô nhớ lại buổi chiều hôm ấy - đúng vậy, ông ta
chính là một trong những cảnh sát kiểm tra giấy tờ nhà ở và hợp đồng
thuê nhà của lão Kỷ.
“Chuyện là sao?”
Ngụy Quýnh khẽ hất cằm, vẻ ngại ngùng, thuật lại chi tiết sự việc
xảy ra nửa tiếng đồng hồ trước cho Nhạc Tiêu Tuệ biết.