TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2775

Nhạc Tiêu Tuệ nghe xong, im lặng một lúc, bỗng nói to: “Lão Kỷ

không sai khiến chúng cháu, là chúng cháu tự nguyện giúp ông ấy.”

Ngụy Quýnh giật bắn mình, tiếp đó liền nhận ra là cô nói cho

người cảnh sát già nghe. Nhưng, đối phương không hề đáp lời, mà lại hỏi
một câu: “Viện dưỡng lão ở cạnh trường tiểu học phố Phong Tiền, đúng
không?”

Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ đều không trả lời. Người cảnh sát

già cũng không căn vặn thêm nữa, tiếp tục im lặng lái xe.

Bốn mươi phút sau, chiếc xe việt dã đi đến cổng viện dưỡng lão.

Người cảnh sát già dừng xe, tắt máy, kéo cánh cửa phía sau, kiên nhẫn
đợi Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ lần chần mãi mới ra khỏi xe, hai
người đi trước, một người đi sau, vào trong viện dưỡng lão.

Suốt dọc đường, Ngụy Quýnh băn khoăn suy ngẫm mãi không biết

hành vi chụp trộm hồ sơ vụ án của mình liệu có bị coi là hành vi chiếm
đoạt bí mật quốc gia phi pháp hay không, nghĩ đi nghĩ lại, đều thấy vẫn
chưa đến mức đó. Như vậy, cho dù có dẫn người cảnh sát già đến viện
dưỡng lão cũng sẽ không quá liên lụy đến lão Kỷ. Cho nên, cậu không
phản kháng nữa, sau khi vào trong tòa nhà nhỏ, cậu đi thẳng theo hành
lang về phía phòng lão Kỷ.

Kỷ Càn Khôn vẫn như thường ngày, ngồi đọc sách dưới cửa sổ.

Thấy họ bước vào, vội dịch chuyển chiếc xe lăn quay người lại, lên tiếng
hỏi:

“Thế nào…”

Mới nói được nửa câu, Kỷ Càn Khôn đã nhìn thấy người cảnh sát

già ở phía sau lưng họ, liền ngớ ra.

“Tôi biết ông.” Nét mặt Kỷ Càn Khôn lập tức trở nên bình tĩnh,

“Ông tên là Đỗ Thành, là một cảnh sát.”

Đỗ Thành khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn chiếc xe lăn bên dưới người

lão Kỷ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.