“Chân ông sao thế?”
“Tai nạn ô tô.” Kỷ Càn Khôn trả lời vô cùng ngắn gọn, “Hai chân
đều hỏng cả.”
Đỗ Thành ồ lên một tiếng, bắt đầu nhìn ngắm khắp phòng Kỷ Càn
Khôn. Cuối cùng, ánh mắt ông dừng lại rất lâu trên chiếc giá sách ở đầu
giường.
“Sống ở đây bao lâu rồi?”
“Mười tám năm.” Kỷ Càn Khôn bỗng mỉm cười, “Ông già rồi.”
Đỗ Thành chăm chú nhìn ông mấy giây, cũng cười, “Ông cũng già
rồi.”
Không khí căng thẳng trong căn phòng lập tức dãn ra. Kỷ Càn
Khôn bảo Ngụy Quýnh đun nước pha trà, còn lấy thuốc lá ra đưa cho Đỗ
Thành. Thế là, hai người già ngồi đối diện với nhau, vừa hút thuốc vừa
nói mấy câu chuyện phiếm không đâu vào đâu, sau khi hàn huyên xong,
liền yên lặng nghe tiếng bình siêu tốc kêu u u.
Nước đã sôi, trà đã pha xong. Bốn người mỗi người bưng một cốc
trà, kẻ đứng người ngồi, mỗi người mang một tâm tư khác nhau. Ngụy
Quýnh vẫn nghĩ đến những tấm ảnh hồ sơ lưu trong điện thoại di động.
Nhạc Tiêu Tuệ thì vô cùng tò mò về quan hệ của Kỷ Càn Khôn và Đỗ
Thành, liên tục quan sát họ.
Uống hết một cốc trà, Kỷ Càn Khôn lên tiếng trước, “Cảnh sát Đỗ,
làm thế nào mà ông và hai đứa nhỏ lại đi cùng nhau?”
Đỗ Thành cười, chỉ vào Ngụy Quýnh, “Ông hỏi cậu ấy thì biết.”
Ngụy Quýnh lập tức đỏ bừng mặt, đành thuật lại một lần nữa sự
việc trong phòng quản lý hồ sơ. Kỷ Càn Khôn nghe xong, sắc mặt có vẻ
nặng nề, trầm ngâm một lúc rồi nghiêm túc nói với Đỗ Thành, “Cảnh sát
Đỗ, là tôi bảo hai đứa nhỏ đi đấy. Việc đọc trộm hồ sơ vụ án không liên
quan gì đến chúng.”