Đỗ Thành xua tay, dường như không hề quan tâm đến chuyện này,
“Việc này không nằm trong phạm vi quản lý của tôi. Có điều…”
Ông ghé sát người về phía Kỷ Càn Khôn, nheo mắt chăm chú nhìn
khuôn mặt đối phương, “Tại sao ông muốn xem hồ sơ vụ án hai mươi ba
năm trước?”
“Còn phải hỏi sao?” Kỷ Càn Khôn không hề né tránh, nhìn thẳng
vào Đỗ Thành, “Năm đó các ông đã bắt nhầm người. Hung thủ giết vợ
tôi, cho đến giờ vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Nét mặt Đỗ Thành không biểu lộ điều gì, mắt vẫn chăm chú nhìn
Kỷ Càn Khôn, “Cho nên?”
“Tôi muốn bắt hắn.” Ánh mắt Kỷ Càn Khôn sáng rực, “Chỉ đơn
giản thế thôi.”
Đỗ Thành ngồi thẳng người lên, châm một điếu thuốc, ánh mắt đưa
từ mặt xuống chân Kỷ Càn Khôn, “Không buông bỏ được?”
“Chưa bao giờ buông bỏ.” Kỷ Càn Khôn mỉm cười, “Ông cũng thế
đấy thôi, nếu không, tại sao ông lại xem cùng một cuốn hồ sơ với Ngụy
Quýnh chứ?”
Đỗ Thành ngớ ra, rồi cũng bật cười thành tiếng.
“Đúng thế.” Ông nhìn chăm chăm xuống đầu gối mình, vừa cười
vừa lắc đầu, “Không buông bỏ được.”
“Nói ra, tôi còn phải cảm ơn ông.” Giọng Kỷ Càn Khôn rất chân
thành, “Tôi nghe nói, năm đó, vì lật lại vụ án, ông đã đắc tội với rất
nhiều đồng nghiệp, cuối cùng còn bị điều đến một huyện thành xa xôi.”
“Dào, lần đó là điều động công tác thông thường.” Đỗ Thành xua
tay, “Không đáng nhắc đến.”
“Khác chứ.” Kỷ Càn Khôn nói đầy cảm xúc: “Tôi là vì có người
thân bị hại. Còn ông thì sao, điều tra hơn hai mươi năm vẫn không định
dừng lại, chỉ là vì trách nhiệm…”