hiểm của Lạc Doanh hơn Đỗ Thành, cho dù sự tồn tại của Lâm Quốc
Đống là một bí mật vĩnh viễn không thể nói cho Đỗ Thành biết.
Vì vậy, ông cứ cúi mặt suốt, né tránh ánh mắt dò hỏi của Đỗ
Thành.
Một bác sĩ đi ra từ một phòng bệnh, vừa lật xem cuốn sổ khám
bệnh trong tay, vừa vội vã đi về phía họ.
“Ai là người nhà của Lạc Doanh?”
Lạc Thiếu Hoa vội đứng dậy, “Tôi. Nó thế nào?”
“Không có gì nghiêm trọng, ngộ độc cồn mức độ nhẹ.” Vị bác sĩ
gập cuốn sổ khám bệnh lại, “Truyền dịch trước đã, theo dõi một lúc, nếu
không có vấn đề gì thì có thể ra viện.”
Lạc Thiếu Hoa liên mồm cảm ơn bác sĩ, vẻ mặt như trút được gánh
nặng.
Đỗ Thành nhìn ông, lên tiếng hỏi: “Anh Lạc, Doanh Doanh làm
sao thế?”
“Vốn là đi gặp Hướng Dương, nói chuyện không vui vẻ, một mình
đi uống rượu giải sầu.” Lạc Thiếu Hoa cười gượng, “Mọi người vất vả
quá - Cậu thế nào, sắc mặt vàng ệch thế, người không khỏe à?”
Đỗ Thành biết Lạc Thiếu Hoa muốn lái sang chuyện khác, chỉ trả
lời ngắn gọn: “Bị ốm, không sao.”
Trương Chấn Lương bước tới, nhìn sắc mặt Đỗ Thành, đẩy ông đi
ra ngoài, “Sư phụ, anh về nghỉ đi, em ở đây với anh Lạc.”
“Không cần,” Đỗ Thành khẽ đẩy Trương Chấn Lương ra, “Tôi nói
chuyện với anh Lạc một lúc.”
“Ồ.” Trương Chấn Lương quay đầu nhìn Lạc Thiếu Hoa, đứng dậy
đi tới chỗ chiếc ghế dài ở phía xa ngồi xuống.