“Cái thằng đó đâu?”
“Kia.” Trương Chấn Lương hất hàm về phía gã đàn ông đang ngồi
quỳ, “Lúc tìm thấy Lạc Doanh, thằng khốn này còn đang sờ mó trên
người cô ấy.”
Lạc Thiếu Hoa rọi đèn pin về phía hắn. Tóc gã đàn ông vừa bẩn
thỉu vừa rối xù, hắn mặc một chiếc áo bông không rõ là màu gì, có vẻ
như là một gã lang thang.
Lạc Thiếu Hoa bước tới túm lấy tóc gã đàn ông, hắn ngẩng mặt
lên, kêu “ái ái.”
Không phải là Lâm Quốc Đống.
Mặc dù vậy, một cơn thịnh nộ vẫn trào lên trong lòng Lạc Thiếu
Hoa. Ông giơ chân đá gã đàn ông, hắn ngã phịch ra đất, vừa né tránh vừa
kêu ầm lên thống thiết.
“Thôi được rồi.” Đỗ Thành im lặng nãy giờ, ngăn Lạc Thiếu Hoa
lại, “Đưa Lạc Doanh đến bệnh viện trước đã.”
Trên hành lang bệnh viện Nhân dân thứ tư của thành phố, Đỗ
Thành, Trương Chấn Lương, Lạc Thiếu Hoa, ba người đang đợi tin của
Lạc Doanh, kẻ đứng, người ngồi, mỗi người mang một tâm sự riêng.
Năm đó, vì Đỗ Thành nhất mực cho rằng Hứa Minh Lương không
phải là hung thủ, đồng thời nhiều lần yêu cầu điều tra lại vụ án đó, cuối
cùng khiến ông và nhóm Mã Kiện, Lạc Thiếu Hoa mâu thuẫn không nhìn
mặt nhau. Cho dù Đỗ Thành đã được điều về sau khi bị cử đi thành phố
khác, nhưng ba người cũng đã trở nên xa lạ. Nhất là sau khi Mã Kiện và
Lạc Thiếu Hoa lần lượt về hưu, Đỗ Thành và họ gần như cắt đứt liên hệ.
Tối nay, Lạc Thiếu Hoa đột nhiên lại tìm mình nhờ giúp, khiến Đỗ
Thành cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Về việc này, Lạc Thiếu Hoa cũng không giải thích nổi. Ông chỉ
cảm thấy, vào thời khắc đó, không ai có thể hiểu được tình cảnh nguy