“Ồ?” Người đàn ông trung niên nghiêng đầu nhìn tấm thẻ cảnh sát,
rồi lại nhìn Lạc Thiếu Hoa, “Anh biết Lâm Quốc Đống?”
“Không biết.” Lạc Thiếu Hoa chỉ vào cửa sổ phòng 501, “Ông và
anh ta là thế nào?”
“Thế thì vừa may, anh thử nói lý giúp tôi!” Người đàn ông trung
niên ý thức được Lạc Thiếu Hoa sẽ khách quan, không bênh ai, lập tức
trở nên phấn khích, “Anh xem, chuyện thế này là thế nào chứ!”
Người đàn ông trung niên tên là Lưu Trụ, là thợ sửa chữa ở đội xe
của nhà máy mì chính, có quen biết với mẹ của Lâm Quốc Đống. Hai
năm trước, Lâm Quốc Đống muốn học lái xe, mẹ anh ta liền tìm đến Lưu
Trụ, nhờ anh ta cho Lâm Quốc Đống mượn một chiếc xe. Lưu Trụ nể
tình liền cho Lâm Quốc Đống mượn một chiếc xe bán tải bỏ không để
tập. Nhìn từ bên ngoài không thể nhận ra xe có bị hao tổn hay không,
còn đồng hồ đo quãng đường thì có thể tác động được. Cho nên, hai năm
nay, Lâm Quốc Đống đã mượn mười mấy lần, thêm vào đó, lần nào cũng
cho Lưu Trụ tí lợi, hai bên đều vui vẻ hòa bình. Nhưng, việc tiêu hao
xăng là sự thật không thể che giấu được. Mấy tháng trước, nhà máy mì
chính tiến hành thống kê tình hình sử dụng xe, Lâm Quốc Đống đã sử
dụng mất hơn một trăm tệ tiền xăng, không thể thanh toán được, Lưu Trụ
đành phải tự móc tiền túi ra trước để bù vào lỗ hổng này. Khi đòi tiền mẹ
của Lâm Quốc Đống thì bà ta lại không chịu, nhất định bắt anh ta phải
đưa ra chứng cứ về việc Lâm Quốc Đống đã sử dụng chỗ xăng đó.
“Tôi nói cho anh biết, mỗi lần thằng này dùng xe, tôi đều có ghi
lại.” Vẻ mặt Lưu Trụ rất kiên quyết, không đạt được mục đích sẽ không
thôi, “Hơn nữa, ngoài nó ra, chiếc xe đó đã hai năm nay không hề sử
dụng. Không phải là nó dùng chỗ xăng đó thì là ai vào đây được? Nó
định chây ì…”
“Đợi đã!” Lạc Thiếu Hoa ngắt lời anh ta, hai mắt sáng rực, “Ông
vừa nói, chiếc xe này chưa từng có người sử dụng - ngoài Lâm Quốc
Đống ra?”