TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2880

“Không cần.” Đỗ Thành miễn cưỡng mỉm cười với Trương Chấn

Lương, “Vẫn còn việc phải làm kia.”

“Anh cứ nghỉ đi, em đi thay anh một chuyến.”

“Cậu cứ bận việc của cậu đi, ở trong Cục thì giúp tôi để ý chỗ Cao

Lượng một tí là được.” Nét mặt Đỗ Thành bối rối, “Việc hôm nay, cậu
không giúp được tôi, tôi phải đi đón hai đứa nhỏ.”

Nửa tiếng sau, Đỗ Thành đã đón được Ngụy Quýnh ở một bến xe

buýt công cộng dưới chân cầu Tây An, tiếp đó lại lái xe đến nhà Nhạc
Tiêu Tuệ. Suốt dọc đường, ông nhìn Ngụy Quýnh ngồi trên hàng ghế
phía sau, mặt đầy vẻ nghiêm túc qua kính chiếu hậu, trong lòng thầm
buồn cười.

Khi bắt tay chuẩn bị điều tra những người trong danh sách mà

Dương Quế Cầm cung cấp, Nhạc Tiêu Tuệ đã yêu cầu muốn tham gia.
Đỗ Thành kiên quyết từ chối, ông cho rằng hai đứa bé này hoàn toàn
không giúp gì được, chẳng thà cứ để ở chỗ Kỷ Càn Khôn tìm manh mối.
Không ngờ, Nhạc Tiêu Tuệ lấy lọ nước hoa ra, còn huơ huơ về phía ông.

“Cảnh sát Đỗ, chú mà xịt cái thứ này, sẽ rất kỳ quặc đúng không?”

Đỗ Thành lập tức hiểu ra ý đồ của cô: Nếu năm đó hung thủ giết

người vì bị kích thích bởi nước hoa, thì cho dù hơn hai mươi năm sau lại
ngửi thấy cái mùi đó, hắn vẫn sẽ có phản ứng. Bởi vì ký ức khứu giác là
một loại có thời gian lưu giữ lâu nhất trong tất cả các loại ký ức của con
người. Nếu lúc đi phỏng vấn điều tra mà có mùi nước hoa, có khả năng
hung thủ sẽ để lộ ra chân tướng.

Mang theo Nhạc Tiêu Tuệ và nước hoa, biết đâu lại tạo ra được

hiệu quả khiến đối phương bất ngờ. Thế là, Đỗ Thành suy nghĩ một lát,
đồng ý cho Nhạc Tiêu Tuệ tham gia phỏng vấn điều tra. Có điều, đưa
theo một cô gái trẻ khi điều tra vụ án, ông vẫn cảm thấy không thoải mái,
cho nên đưa luôn cả Ngụy Quýnh đi cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.