Vương Húc rất lấy làm khó chịu về cuộc viếng thăm của Đỗ
Thành. Sau khi Đỗ Thành giới thiệu về mình, anh ta ngậm điếu thuốc ở
miệng, bỏ chỗ thịt lợn đã thái thành miếng nhỏ vào trong máy xay thịt,
liếc nhìn Đỗ Thành một cái, “Không phải là ông đã đến gặp dì thứ hai
của tôi rồi hay sao, còn đến tìm tôi làm gì?”
“Không có gì, nói chuyện về anh trai của ông thôi.” Đỗ Thành nhìn
khắp xung quanh, rồi kéo một chiếc ghế ở bên dưới mặt quầy ra, ngồi
xuống.
Vương Húc túm lấy chiếc tạp dề nhem nhuốc vết bẩn, lau qua tay,
lấy một hộp thuốc lá trong túi áo ngực ra, lại rút một điếu châm lửa.
Anh ta dựa chếch người vào quầy thịt, nhìn Đỗ Thành trong tư thế
từ trên cao nhìn xuống, “Người đã chết hơn hai mươi năm rồi, còn có gì
để nói.”
Đỗ Thành hơi ngẩng đầu, quan sát Vương Húc, “Trông anh rất
giống anh anh.”
“Anh em họ, có gì lạ chứ?” Vương Húc hứ một tiếng, “Lúc nhỏ,
chúng tôi đi ra ngoài cùng nhau, toàn bị tưởng là anh em sinh đôi.”
“Ừ.” Đỗ Thành gật đầu, “Nếu Hứa Minh Lương còn sống đến bây
giờ, chắc cũng giống như anh thế này.”
“Không thể nào.” Vương Húc cười nhăn nhó, lắc đầu, “Đừng có
thấy lúc đó anh tôi chỉ làm nghề bán thịt, có hoài bão hơn tôi rất nhiều.”
Anh ta nhìn Đỗ Thành, rồi lại nhìn Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ,
chắc là cho rằng họ cũng là cảnh sát, nét mặt bỗng sa sầm.
“Nếu không phải là bị các ông bắt, chưa biết chừng bây giờ chức
của anh tôi còn to hơn ông.”
Đỗ Thành nhớ Dương Quế Cầm có nói, Hứa Minh Lương thi đại
học tại chức là để thực hiện một ước mơ trong lòng.