“Anh ta tên là gì?”
“Họ Lạc, tên là Lạc Thiếu Hoa.” Bác sĩ Tào mỉm cười, “Họ này rất
ít gặp, cho nên dễ nhớ.”
Đỗ Thành lập tức trợn tròn mắt. Tiếp đó, ông liền suy nghĩ rất
nhanh, dường như có một sợi dây vô hình, nối liền những mảnh vỡ rời
rạc đó lại với nhau, cuối cùng hình thành một bức tranh ghép hoàn chỉnh.
Nhưng, ông còn chưa kịp nhìn rõ toàn cảnh bức tranh ghép đó,
điện thoại di động trong túi áo đã đổ chuông.
Đỗ Thành lấy điện thoại di động ra xem, là Cao Lượng.
“A lô?”
“Anh Đỗ, em Lượng đây.” Giọng Cao Lượng rất khẽ, còn có tiếng
vang, dường như đang trốn vào lối thoát cứu hỏa, “Mã Kiện nhờ bộ phận
bọn em điều tra thông tin của một người, tên là…”
“Lâm Quốc Đống.” Đỗ Thành buột miệng, “Đúng không?”
“Chết tiệt, sao anh biết?”Cao Lượng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, “Mã
Kiện định đến Cục để lấy tư liệu, đang trên đường rồi.”
Mã Kiện ngồi một mình trong phòng hội nghị của chi cục Thiết
Đông, uống trà nóng đựng trong cốc giấy. Gian phòng họp hình chữ
nhật, một dãy tủ trưng bày kê sát bức tường phía bắc. Các loại cúp phần
thưởng, bằng khen, chứng nhận khen thưởng giành được những năm
trước đều trưng bày ở đó. Cho dù là cách mấy mét, Mã Kiện vẫn biết cái
thứ tư ở hàng thứ hai từ bên trái sang là một tấm bằng khen tập thể hạng
hai.
Đó là phần thưởng tập thể mà Công an tỉnh trao cho ban chuyên án
sau khi phá được vụ án cưỡng dâm giết người phân tách thi thể hàng loạt
“9.11”. Trước đây, khi họp ở gian phòng hội nghị này, Mã Kiện thường
hay nhìn tấm bằng khen này nhiều lần. Nhưng, hôm nay khi nó một lần
nữa xuất hiện trước mắt ông, ông lại thấy vô cùng gai mắt.