Ngụy Quýnh ấn tay cầm của chiếc xe lăn xuống, đưa bánh trước
lên bậc thềm, “Chúng ta về thôi.”
Cậu hất hàm về phía phòng của Kỷ Càn Khôn, “Chú Đỗ Thành
chắc là sắp đến rồi. Chú ấy có chuyện muốn nói cho ông biết.”
Đỗ Thành và Nhạc Tiêu Tuệ đứng ở hành lang. Kỷ Càn Khôn vừa
chào họ vừa mở cửa phòng. Vào trong phòng, Kỷ Càn Khôn mời họ ngồi
xuống, đồng thời bảo Ngụy Quýnh đẩy mình đến bên bậu cửa sổ. Lúc
quay đầu lại, phát hiện thấy cả ba người đều đứng yên tại chỗ, yên lặng
nhìn ông.
“Làm gì vậy, nghiêm trọng thế?” Kỷ Càn Khôn nhìn nét mặt nặng
nề của họ, bất giác bật cười. Nhưng dường như ông chợt ý thức được
điều gì đó, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm, “Cảnh sát Đỗ…”
“Lão Kỷ,” Đỗ Thành nhìn Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ một cái,
“Chúng tôi…”
“Đợi đã!” Kỷ Càn Khôn đột nhiên đưa tay ra ngăn không cho Đỗ
Thành nói tiếp, tay kia cuống cuồng sờ lần trên người mình. Ngụy
Quýnh ngẫm nghĩ giây lát rồi lấy chiếc bật lửa ở đầu giường lên, đưa cho
ông cụ.
Lão Kỷ run rẩy châm thuốc lá, rít một hơi to, sắc mặt đã bắt đầu
trắng bệch.
“Ông nói đi.”
Đỗ Thành mỉm cười, “Tìm thấy hắn rồi.”
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, Kỷ Càn Khôn phải mất đến một phút mới
hiểu rõ hàm nghĩa của nó. Ông kẹp điếu thuốc sắp hút hết ở tay, ngây
người nhìn Đỗ Thành, một hồi lâu sau mới bật ra một câu: “Là ai?”
Đỗ Thành mở chiếc túi da, lấy từ bên trong một tấm ảnh đưa cho
ông.
“Hắn tên là Lâm Quốc Đống, là gia sư của Hứa Minh Lương.”