“Tôi không biết.” Lạc Thiếu Hoa lấy tay che mặt, người khẽ run
lên, “Tôi không biết.”
Bộ dạng yếu đuối của Lạc Thiếu Hoa khiến Đỗ Thành có phần
mềm lòng. Ông ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá, im lặng hồi lâu rồi
nói khẽ: “Thiếu Hoa, chúng ta đều biết rõ, Lâm Quốc Đống sẽ còn giết
người nữa.”
Lạc Thiếu Hoa không nói gì.
“Đáng ra hắn đã phải chết từ hai mươi ba năm trước. Không lẽ, bây
giờ còn phải hi sinh thêm một tính mạng nữa mới có thể buộc hắn phải
chịu sự trừng trị của pháp luật sao?”
Đối phương vẫn im lặng, giống như một pho tượng đá vĩnh viễn
không bao giờ lên tiếng.
“Thiếu Hoa, không thể để chết thêm người nào nữa.” Đỗ Thành
đưa một tay ra, đặt lên vai Lạc Thiếu Hoa, “Anh nhất định phải giúp tôi.”
Ông dừng lại một lúc, “Coi như là tôi xin anh đấy.”
Một lúc lâu sau, Đỗ Thành cảm thấy pho tượng đá dưới tay mình
khẽ động đậy. Một tia hi vọng lóe lên trong lòng ông. Nhưng câu nói đầu
tiên sau khi pho tượng đá cất lời khiến lòng ông hoàn toàn nguội lạnh.
“Cậu đi đi.” Đôi mắt Lạc Thiếu Hoa đờ đẫn hư không, “Đừng ép
tôi nữa.”
Sau khi Đỗ Thành rời đi, Lạc Thiếu Hoa lại ngồi một mình một
lúc, thẫn thờ nhìn đường phố phía ngoài ô cửa kính. Sự việc đã hoàn toàn
vượt ra khỏi tầm kiểm soát của ông. Nó sẽ phát triển theo hướng nào,
Lạc Thiếu Hoa càng không thể nào biết được. Còn về kết cục cuối cùng
sẽ thế nào, ông thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Sau khi lại hút thêm một điếu thuốc lá, Lạc Thiếu Hoa rút ví tiền
chuẩn bị thanh toán. Vừa đứng dậy, liền cảm thấy vai mình bị một bàn