tay ấn xuống. Ông bất giác quay đầu lại, nhìn thấy Mã Kiện vòng qua
mình, mặt tái xám, ngồi xuống phía đối diện bên kia bàn.
“Anh…”, Lạc Thiếu Hoa lập tức hiểu ra, “Làm sao anh biết Đỗ
Thành hẹn gặp em ở đây?”
“Nó theo dõi tôi, tôi lại không biết theo dõi nó sao?” Mã Kiện
khoát tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ đi ra chỗ khác, “Nó nói với cậu
cái gì?”
Lạc Thiếu Hoa cụp mắt xuống, “Muốn có chứng cứ trong tay em.”
Mã Kiện hừ một tiếng, dường như không hề bất ngờ, “Cậu thế
nào?”
“Em không nói bất cứ điều gì.” Lạc Thiếu Hoa lắc đầu, “Em cũng
không thể đưa chứng cứ cho cậu ấy.”
“Ừ.” Mã Kiện lập tức đứng dậy, “Đi thôi.”
“Đi?” Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên,
“Đi đâu?”
“Về nhà. Mua thức ăn, nấu cơm, đi dạo - làm gì cũng được, yên
tâm làm một ông già về hưu đúng với vị trí của cậu.” Mã Kiện mỉm cười
với Lạc Thiếu Hoa, nhưng ánh mắt lại không hề có thiện ý, “Chăm sóc
mẹ con Kim Phượng cho tốt, bù đắp một chút cho những thiệt thòi bao
nhiêu năm nay.”
Lạc Thiếu Hoa ngây người nhìn ông ta, “Anh Mã, ý anh là gì?”
“Tôi chẳng có ý gì cả.” Mã Kiện đưa mắt nhìn dòng người tấp nập
đông đúc ngoài cửa sổ, “Để tôi giải quyết việc này, từ bây giờ trở đi,
không liên quan gì đến cậu nữa.”
Nghĩa trang Ngưỡng Long nằm ở ngoại ô thành phố C, là nơi yên
nghỉ của hầu hết những người chết trong thành phố. Diện tích nghĩa
trang khoảng 400 mẫu, núi đá bao quanh, cỏ xanh mọc khắp nơi, cảnh
sắc rất thanh bình. Mặc dù nghĩa trang cách nội thành đến hơn ba mươi