chỉ vỏn vẹn có hai giây, nhưng Ngụy Quýnh vẫn nhận ra người đó - Lâm
Quốc Đống.
Hình ảnh lại chuyển động một lần nữa, trên màn hình lại xuất hiện
ô cửa sổ khi nãy. Mấy giây sau, đoạn băng ghi hình kết thúc.
Tim Ngụy Quýnh đập loạn xạ. Mặc dù Nhạc Tiêu Tuệ không nói
gì, nhưng cô nhất định muốn nhắn nhủ với cậu một thông tin nào đó qua
đoạn băng ghi hình: Cô đúng là đang ở bên cạnh Lâm Quốc Đống, hơn
nữa, đối phương đã cắn câu.
Nhưng, họ đang ở đâu?
Ngụy Quýnh cố gắng nhớ lại từng hình ảnh và tiếng động trong
đoạn băng ghi hình. Chỉ dựa vào cửa sổ xe thì không thể phán đoán được
là chiếc xe buýt nào. Hơn nữa, trên cửa sổ xe toàn là nước mưa, nhìn
không rõ cảnh vật bên ngoài, càng không biết vị trí của chiếc xe buýt. Có
điều, vừa nãy từ tai nghe vọng ra tiếng con gái, hình như là thông báo
bến xe, hơn nữa, dãy số đó hình như là 249.
“Chào mừng quý vị lên xe buýt tuyến 249…”
Ngụy Quýnh vội dùng điện thoại di động tìm kiếm trên Baidu1.
Đúng thế, một điểm dừng của tuyến xe buýt 249 ở ngay gần khu Vườn
Trúc Xanh. Như vậy, Nhạc Tiêu Tuệ và Lâm Quốc Đống đang ở trên
chiếc xe này, không sai. Nhưng họ đang đi về đâu?
1. Một trang mạng tìm kiếm phổ biến ở Trung.
Tuyến 249 là một tuyến đường cắt ngang thành phố từ phía nam
sang phía bắc. Chiếc taxi chở Ngụy Quýnh đã sắp đến khu Vườn Trúc
Xanh, nếu đi nhầm hướng, sẽ càng lúc càng cách xa Nhạc Tiêu Tuệ hơn.
Ngụy Quýnh bỗng thấy rối bời không biết làm thế nào, cậu lo lắng
nhìn xung quanh, dường như muốn nhìn thấy bóng dáng Nhạc Tiêu Tuệ
ở một bến xe buýt bên cạnh. Nhưng, qua cửa sổ xe đầy vết nước mờ ảo,
cảnh vật bên ngoài chỉ là một vùng mơ hồ, hoàn toàn không thể nhìn