Không biết nguyên nhân nào khiến Nhạc Tiêu Tuệ đưa ra quyết
định như vậy, cho dù là vì lão Kỷ hay Đỗ Thành, cái giá này cũng quá
đắt.
Ngụy Quýnh liên tục bảo mình đừng nghĩ lung tung, tập trung tinh
thần sắp xếp suy nghĩ. Bây giờ chắc là Nhạc Tiêu Tuệ đang ở gần Lâm
Quốc Đống, vị trí cụ thể chưa biết, hoàn cảnh xung quanh chưa biết,
Lâm Quốc Đống đã cắn câu hay chưa cũng chưa biết. Nhưng, nhiệm vụ
cấp bách lúc này không phải là bắt Lâm Quốc Đống, mà là ngăn cản
Nhạc Tiêu Tuệ. Cho dù có vì thế mà khiến Lâm Quốc Đống kinh động,
làm mất cơ hội bắt hắn phải chịu tội trước pháp luật, thì cũng không thể
cứ khoanh tay đứng nhìn Nhạc Tiêu Tuệ đưa mình vào chỗ chết.
Ngụy Quýnh đang suy nghĩ thì màn hình điện thoại di động bỗng
sáng lên, một hồi chuông vang lên. Cậu bất giác cúi đầu nhìn, là yêu cầu
nói chuyện có hình của Nhạc Tiêu Tuệ gửi tới.
Ngụy Quýnh lập tức nín thở, không kịp suy nghĩ, ấn luôn nút “bắt
máy”.
Trên màn hình hiện ra hình ảnh hơi chao đảo, nhưng không nhìn
thấy mặt của Nhạc Tiêu Tuệ. Chiếm gần hết hình ảnh là một ô cửa sổ và
bên dưới là đầu người xếp thành hàng. Đồng thời, trong tai nghe cũng
vọng đến những âm thanh không rõ lắm, nghe ra là tiếng con gái, giọng
bình thản, không lên xuống, mấy con số nghe rất rõ ràng.
Ngụy Quýnh bỗng nhận ra, Nhạc Tiêu Tuệ đang ở trên một chiếc
xe buýt. Cậu cuống lên hét vào trong điện thoại: “Tiêu Tuệ, Tiêu Tuệ,
cậu đang ở đâu?”
Nhạc Tiêu Tuệ không hề đáp lời, hình ảnh trên màn hình vẫn giữ
góc độ ban nãy. Mấy giây sau, hình ảnh bắt đầu chuyển động nhanh, lướt
qua mấy người nhìn không rõ mặt, rồi cố định ở một vị trí trong xe.
Ngụy Quýnh trợn tròn mắt. Nửa thân trên của một người đàn ông
xuất hiện trong hình ảnh, ông ta nhìn thẳng về phía Nhạc Tiêu Tuệ, tiếp
đó quay đầu đi, đồng thời, yết hầu đang chuyển động lên xuống. Mặc dù