Cậu vứt chiếc túi đựng đồ, chạy nhanh hết sức về phía tận cùng
của con ngõ.
Mấy phút sau, Ngụy Quýnh đã lao ra khỏi con ngõ 102 đường Hắc
Sơn, trước mặt cậu là con đường Tùng Sơn. Nhìn con đường rộng rãi và
những chiếc ô tô thỉnh thoảng phóng qua, Ngụy Quýnh lại phải một lần
nữa đưa ra lựa chọn.
Chẳng may cô ấy bị Lâm Quốc Đống bắt lên một chiếc taxi thì
sao?
Ngụy Quýnh vội lôi điện thoại di động ra, gọi cho Đỗ Thành.
“A lô, tôi sắp đến ngay đây.” Điện thoại di động vừa kết nối, giọng
lo lắng của Đỗ Thành đã vọng ra, “Cậu ở đâu?”
“Cháu ở đầu con ngõ, không nhìn thấy họ.” Ngụy Quýnh gần như
hét lên, “Không phải là chú đã định vị điện thoại di động của cô ấy ạ?”
“Không nhìn thấy họ?” Đỗ Thành còn sốt ruột hơn, “Thông tin
định vị cho thấy cô ấy ở ngay chỗ giao nhau giữa con ngõ 102 và đường
Tùng Sơn mà.”
Chỗ giao nhau?
Ngụy Quýnh giơ điện thoại di động lên, đứng yên tại chỗ quan sát
xung quanh. Ngân hàng Giao thông. Cửa hàng dịch vụ di động Trung
Quốc. Quán hải sản Hỉ Lai Thuận. Trường tiểu học đường Tùng Sơn…
Một tòa nhà tối đen hun hút đứng sừng sững trước mặt, dường như
một con quái vật khổng lồ đang rình mò trong mưa.
“Có một tòa nhà, kiểu chưa thi công xong ấy.” Ngụy Quýnh hét
vào điện thoại: “Cháu lên trước, chú nhanh lên!”
Dứt lời, cậu liền ngắt điện thoại, nghiến răng, chạy về phía con
quái vật khổng lồ.