Lâm Quốc Đống đã thở phì phò như trâu, hai mắt đỏ sọng. Hắn kề
dao vào cổ cô gái. Cảm giác đau nhói đột ngột khiến cô gái kêu lên thất
thanh, tiếp đó liền cứng đờ cả người, không động đậy nữa.
Một nửa người Lâm Quốc Đống phủ xuống người cô gái, hắn kéo
chiếc áo nỉ chui đầu màu đỏ ra, chiếc áo phông dài tay màu đen bên
trong lộ ra. Hắn nhìn bộ ngực nhô cao đang phập phồng lên xuống dồn
dập, áp mặt vào đó.
Bỗng chốc, cái mùi quen thuộc đó xộc vào mũi, bốc thẳng lên đỉnh
đầu.
Thứ mùi ngọt ngào. Mùi của sự phản bội. Mùi khiến dục vọng
dâng trào. Mùi của sự giết chóc tàn nhẫn.
Hơi thở nóng ẩm của Lâm Quốc Đống phả lên cổ cô gái. Khoảnh
khắc ấy, nỗi sợ hãi càng lúc càng dữ dội trong lòng cô gái đã lên đến
đỉnh điểm. Sợi dây trong đầu thình lình đứt phựt. Lòng can đảm và tâm
niệm tạo ra sức mạnh cho cô cũng hoàn toàn sụp đổ. Tất cả mọi quyết
tâm, kế hoạch đều bị cô vứt bỏ hết. Cô chỉ biết, gã đàn ông trên người
mình lúc này đã cưỡng dâm, giết chết bốn người phụ nữ. Và kết cục của
cô, cũng sẽ giống hệt như những người phụ nữ đó.
Ngụy Quýnh, cậu ở đâu?
Chú Đỗ Thành, chú ở đâu?
Toàn bộ mọi suy nghĩ đều bị nỗi sợ hãi lấn át. Cô co hai chân, cố
sống cố chết đẩy Lâm Quốc Đống ra, đồng thời hét lên một cách tuyệt
vọng:
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Khi còn cách chỗ giao giữa ngõ 102 và đường Tùng Sơn mấy chục
mét, Đỗ Thành đã nhìn thấy tòa nhà cao tầng mà Ngụy Quýnh nói. Trông
nó giống như một tòa nhà văn phòng dừng thi công vào mùa đông, đợi
đến mùa xuân tiếp tục xây dựng. Công việc trang trí tường ngoài chưa
được tiến hành, cả tòa nhà trông giống như một chiếc hộp bê tông vuông