Lúc đi đến tầng 7, cô gái nghe thấy Lâm Quốc Đống nói khẽ ở sau
lưng: “Dừng lại, đi vào trong.”
Cô gái nghe lời, quay người, bước về một khoảng trống lớn ở phía
chếch trước mặt. Chức năng kiến trúc của tòa nhà này chắc là tòa nhà
văn phòng, không gian rộng hơn rất nhiều so với nhà dân bình thường.
Có điều, chính vì đang trong trạng thái tạm dừng thi công, tường và sàn
nhà đều là vữa xi măng thô. Gió lạnh kèm theo nước mưa thổi vào từ
những ô trống lớn có lẽ là để lắp cửa sổ sát sàn. Có thể nhìn thấy toàn bộ
cảnh đêm của thành phố.
Lâm Quốc Đống đảo mắt nhìn một vòng quanh khoảng trống, chỉ
tay vào một chiếc ghế gỗ vứt ở trong góc tường, “Mang nó ra đây.”
Cô gái làm theo. Chiếc ghế được dùng khi thi công, được lắp ghép
một cách đơn giản bằng ván gỗ, trông giống một chiếc giá gỗ, bên trên
đầy xi măng đã khô cứng.
Lâm Quốc Đống chỉ con dao về phía cô gái, “Cởi áo ra, mau!”
Cô gái run bắn người. Cô từ từ bỏ ba lô ra, cẩn thận đặt xuống đất,
để ô túi lưới phía sau chiếc quai túi hướng vào đúng chiếc ghế gỗ. Sau
đó, cô cởi chiếc áo lông vũ, cầm trên tay.
“Trải lên trên ghế gỗ.”
Cô gái có vẻ sợ hãi, tay cầm chặt góc áo. Lâm Quốc Đống tiến tới,
giật lấy chiếc áo lông vũ, trải qua quýt lên chiếc ghế gỗ.
“Nằm xuống!”
Cô gái bắt đầu lui lại, vẻ mặt lại càng sợ hãi.
“Không…”
Lâm Quốc Đống túm chặt lấy cánh tay cô, lôi ra phía trước chiếc
ghế gỗ, kéo lưng, nhấc chân, đặt cô gái nằm thẳng ra chiếc ghế gỗ. Hai
tay cô gái che trước ngực, hai chân khép chặt vào nhau, không ngừng
giãy giụa.