“Người bị giết là đồng nghiệp của tôi, bạn của tôi!” Đỗ Thành gầm
lên, ông tiến lên một bước, túm lấy tay vịn của chiếc xe lăn, hai mắt nhìn
thẳng vào Kỷ Càn Khôn, “Cho dù ông nghĩ thế nào, việc này cũng sắp
kết thúc rồi. Ông biết điều ở yên đó cho tôi, tôi sẽ cho ông thấy ngày
Lâm Quốc Đống phải chịu tội trước pháp luật!”
“Đối với ông, mọi việc đã kết thúc.” Kỷ Càn Khôn không hề nao
núng, ông nhìn lại Đỗ Thành, “Đối với tôi, thì chưa.”
Dứt lời, ông liền quay người, quay chiếc xe lăn đi ra chỗ Trương
Hải Sinh.
Đỗ Thành nhìn họ khuất trong thang máy, trong lòng nặng nề khó
chịu, nhưng không có cách nào khác, quay người đi về phía văn phòng
phó cục trưởng.
Đoàn Hồng Khánh ở trong văn phòng, đang lắng nghe một người
phụ nữ luống tuổi ngồi trên ghế salon khóc lóc, liên lục an ủi bà ta.
Người ngồi ở đầu kia ghế salon là Lạc Thiếu Hoa. Ông hơi ngửa đầu lên,
gáy tì vào tường, hai mắt nhắm chặt, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Đỗ Thành vừa bước vào, người phụ nữ gắng gượng đứng lên, túm
chặt lấy cổ áo Đỗ Thành.
“Thành, Thành…” Giọng bà ta vừa đau đớn, lại vừa như khẩn cầu,
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, ông Mã đang mạnh khỏe như thế,
làm sao lại đi ngay được…”
“Chị, chị đừng buồn quá.” Đỗ Thành dìu người phụ nữ ngồi xuống,
“Anh Mã đi cứu người, cho đến lúc chết… anh ấy vẫn không quên mình
là một cảnh sát.”
“Tôi tưởng là về hưu rồi ông ấy sẽ không phải suốt ngày nơm nớp
lo âu nữa…” Bà lại khóc nghẹn ngào, “Ông già này, cố quá sức mình
làm cái gì cơ chứ.”
Tiếng khóc của người phụ nữ âm vang trong văn phòng yên tĩnh.
Đỗ Thành ngồi bên cạnh bà, nắm chặt đôi bàn tay nhăn nheo, nỗi buồn