đau trong lòng lại càng tăng lên gấp bội. Đoàn Hồng Khánh cúi đầu, ngồi
dựa vào chiếc ghế làm việc, im lặng không nói gì. Lạc Thiếu Hoa vẫn
giữ tư thế khi nãy, ngồi yên lặng, nước mắt không ngừng chảy trên mặt.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ dần thôi khóc. Bà lau mắt, buông
một tiếng thở dài, “Ông Mã ở đâu? Tôi muốn đi gặp ông ấy.”
“Chị ơi, thôi chị đừng đi thì hơn.” Đoàn Hồng Khánh có vẻ khó
xử, “Quan trọng nhất là phải giữ gìn sức khỏe.”
“Không được.” Người phụ nữ từ chối, giọng vô cùng cương quyết.
Tiếp đó, giọng bà lại nghẹn ngào, “Tôi không thể để ông ấy thui thủi một
mình…”
Đoàn Hồng Khánh nhìn Đỗ Thành, Đỗ Thành khẽ gật đầu.
Ông ấn vào chiếc máy gọi trên bàn, ra lệnh cho thư ký đưa bà đến
nhà khâm liệm.
Sau khi người phụ nữ đi khỏi, sự im lặng chết chóc lại bao trùm
lên căn phòng. Đoàn Hồng Khánh ngồi bất động một lúc lâu bên bàn làm
việc, rồi đứng dậy rót cho Đỗ Thành và Lạc Thiếu Hoa mỗi người một
cốc nước. Tiếp đó, ông kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện với chiếc ghế
salon, đưa mắt hết nhìn mặt Đỗ Thành lại nhìn mặt Lạc Thiếu Hoa.
“Thành, ông nói xem. Tối hôm qua, rốt cuộc là như thế nào, tại sao
Mã Kiện lại xuất hiện ở hiện trường?”
“Mọi người đều biết rất rõ.” Đỗ Thành hừ một tiếng, hất hàm về
phía Lạc Thiếu Hoa, “Ông ấy càng rõ hơn.”
Đoàn Hồng Khánh nhìn Lạc Thiếu Hoa. Lạc Thiếu Hoa cuối cùng
cũng cử động, khom lưng, cúi đầu, luồn hai tay vào tóc, thở dài một
tiếng.
“Tại sao Mã Kiện lại biết là tôi đến tòa nhà Duy Cảnh?” Đỗ Thành
trừng trừng nhìn Lạc Thiếu Hoa, “Có phải là anh báo cho anh ấy
không?”