quay lưng về phía vợ, khóc không thành tiếng.
Kim Phượng ôm ông, tay liên tục vuốt lên tóc ông. Trong lòng bà,
toàn thân Lạc Thiếu Hoa cứng đờ, run lên bần bật.
Một lúc lâu sau, có tiếng chuông điện thoại di động từ phòng
khách vọng tới. Kim Phượng vỗ nhẹ vào vai Lạc Thiếu Hoa, đi ra phòng
khách lấy điện thoại di động. Lạc Thiếu Hoa vội tranh thủ lau mắt, lau
sạch mặt.
Kim Phượng cầm điện thoại di động, ghé sát mặt vào trước màn
hình, vừa đi về phía thư phòng, vừa khẽ đọc số điện thoại gọi đến.
“Điện thoại của ai gọi đến?”
“Không biết. Số lạ.” Kim Phượng đưa chiếc điện thoại vẫn đang
rung và đổ chuông cho ông. Lạc Thiếu Hoa nhìn màn hình, chăm chú
nhìn số điện thoại cố định, suy nghĩ giây lát rồi ấn nút nghe máy.
“A lô?”
Trong ống nghe không có ai đáp lời, chỉ có thể thoáng nghe thấy
tiếng còi ô tô, tiếng người và tiếng thở đang cố kìm nén. Không cần mất
công sức phân biệt, Lạc Thiếu Hoa nghe tiếng thở đã biết ngay người gọi
điện thoại đến là ai.
“Lâm Quốc Đống,” Lạc Thiếu Hoa cụp mắt xuống, “Mày ở đâu?”
Phải đến nửa phút sau, một tiếng cười khe khẽ từ trong ống nghe
vọng tới.
“Ông được đấy.” Giọng Lâm Quốc Đống khàn đặc, “Tôi muốn gặp
ông.”
Lạc Thiếu Hoa cầm chặt điện thoại, khiến chiếc vỏ nhựa phát ra
những tiếng kèn kẹt, “Được.”
“Tôi cần tiền.”