Mặc quần áo xong, đội lên đầu chiếc mũ len màu đen. Lạc Thiếu
Hoa đổ toàn bộ các thứ trong chiếc túi đeo chéo ra, qua thư phòng lấy
mấy cuốn sách, nhét vào trong chiếc túi đeo chéo cùng với túi hồ sơ.
Trước khi đi, ông tìm lấy con dao găm của cảnh sát trong số đồ cũ trên
mặt bàn, nhét vào trong túi áo.
Kim Phượng ngồi ở ghế salon trong phòng khách, im lặng nhìn
hành động của Lạc Thiếu Hoa không nói gì, cho đến khi, thấy ông đi ra
phòng cạnh cửa, đi giày da vào, bà không thể kìm nén được nữa.
“Thiếu Hoa!”
Lạc Thiếu Hoa nghe thấy tiếng gọi của bà, run bắn người. Nhưng,
ông không dừng lại, vẫn tiếp tục thắt dây giày, đeo túi vào. Khi đưa tay
mở cửa, ông do dự giây lát, quay người đi về phía Kim Phượng.
Kim Phượng nhìn Lạc Thiếu Hoa. Ông đi đến trước mặt vợ, chăm
chú nhìn bà rất lâu, cuối cùng, đưa một tay ra sờ lên mặt bà.
Bàn tay ấy nhăn nheo, lạnh buốt.
“Anh đã phạm một lỗi lầm. Một lỗi lầm rất lớn.” Giọng Lạc Thiếu
Hoa rất nhẹ, vừa mệt mỏi, đồng thời lại vừa cương quyết, “Lỗi lầm ấy đã
hại chết anh Mã. Bây giờ, anh phải đi sửa lỗi lầm ấy.”
Nước mắt Kim Phượng trào ra, bà cầm chặt bàn tay Lạc Thiếu
Hoa, lắc đầu, khẩn cầu không thành tiếng.
Đừng. Đừng đi. Đừng rời bỏ em và mái nhà này.
Lạc Thiếu Hoa đứng yên tại chỗ, mắt không rời khỏi người vợ lúc
này xinh đẹp hơn bao giờ hết. Một người phụ nữ tốt biết bao, một cuộc
sống đẹp biết bao. Nhưng…
Kim Phượng bỗng cảm thấy bàn tay trên mặt mình rút ra rất nhanh.
Khi ngẩng đầu lên, chỉ còn kịp nhìn thấy góc áo của Lạc Thiếu Hoa vụt
ra ngoài cửa. Tiếp đó, tiếng cánh cửa sắt đóng lại vang lên, Lạc Thiếu
Hoa đã ra đến hành lang, đóng lại tiếng gọi xé gan xé ruột phía sau lưng.