Ngụy Quýnh quay đầu nhìn Nhạc Tiêu Tuệ, đúng lúc đó chạm phải
ánh mắt cũng nghi hoặc như vậy của cô.
Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Có phải là trùng hợp ngẫu nhiên
không?
Trương Hải Sinh đã quay người đi, lưng hướng vào ô cửa sổ sát đất
của quán cà phê, lấy điện thoại di động ra gọi. Bởi vì khoảng cách quá
xa, không thể biết được nội dung cuộc điện thoại của anh ta và đối
phương, nhưng qua nét mặt có thể thấy Trương Hải Sinh rất căng thẳng,
dường như đang liên tục giục giã gì đó.
Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ đưa mắt nhìn nhau.
Sự xuất hiện đột ngột của Trương Hải Sinh, khiến tình thế vốn có
vẻ rất sáng rõ bỗng trở nên phức tạp. Anh ta đến đây làm gì? Người đang
nói chuyện với anh ta là ai? Rõ ràng là anh ta đang quan sát một người
nào đó ở trong quán cà phê. Người đó, có phải là Lạc Thiếu Hoa không?
Nếu phải, thì đây sẽ không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Phòng Cảnh vụ phía trước ga tàu hỏa phía bắc.
“Sư phụ, ý của anh là…”, Trương Chấn Lương nhướng mày lên,
“Lâm Quốc Đống sẽ không đến?”
“Ừ.” Đỗ Thành dập tắt đầu thuốc lá, “Tôi cảm thấy có gì đó không
ổn.”
“Nếu Lâm Quốc Đống giả vờ hành động, không có lợi gì cho hắn
cả.” Trương Chấn Lương cau mày, “Số tiền trên người hắn đã không còn
nhiều, ở lại trong thành phố này càng lâu, hắn sẽ càng bị động.”
“Hắn chắc chắn muốn nhanh chóng chạy trốn.” Đỗ Thành trầm
ngâm, “Điều khiến tôi thấy kì quặc nhất là, tại sao hắn lại không làm như
vậy?”
“Dạ?”