Trương Hải Sinh trừng mắt nhìn ông ta một cái, rồi đẩy Lạc Thiếu
Hoa đi ra cửa.
Lúc này, nhân viên phục vụ ở quầy gọi: “Anh ơi, cà phê của anh
được rồi.”
Trương Hải Sinh không quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi quán cà
phê.
Nhân viên phục vụ nhún vai, đặt cốc cà phê lên mặt quầy.
Kỷ Càn Khôn với lấy chiếc mũ len màu đen trên bàn đội lên đầu,
dựng cổ áo lên che kín mặt. Lúc này, ông chú ý thấy chiếc túi đeo chéo
màu xanh trên mặt bàn, mở ra xem, thì phát hiện bên trong chỉ có mấy
cuốn sách. Ông nghĩ một lát, dường như hiểu ra được tác dụng thực sự
của mấy cuốn sách, trên mặt liền thoáng hiện một nụ cười.
Tiếp đó, ông lấy hai vật từ trong túi áo ra, cầm ở tay trái và tay
phải, cúi đầu, yên lặng chờ đợi người đó.
“Tôi không có gì để nói với ông cả.” Lâm Quốc Đống cầm luôn
chiếc túi đeo chéo màu xanh lên, mở ra, sự mong đợi trong mắt bỗng
chốc tan biến.
Kỷ Càn Khôn khẽ cười thành tiếng.
Sắc mặt Lâm Quốc Đống tái xám. Hắn dốc ngược chiếc túi đeo
chéo, mấy cuốn sách rơi lộp bộp xuống mặt bàn. Hắn vẫn nuôi hi vọng,
xách chiếc túi giũ liên tục. Nhưng, bên trong đã trống rỗng không còn gì.
Hắn ném phịch chiếc túi xuống đất, chỉ vào Kỷ Càn Khôn, quát lên
một cách dữ tợn: “Tiền của tao đâu?”
Kỷ Càn Khôn dường như vô cùng vui vẻ trước thần thái thảm hại
của Lâm Quốc Đống. Ông giống như một chú mèo già ham chơi, đang
vờn nghịch một con chuột sắp chết, nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ.
Tình hình thay đổi, không ở lại lâu được. Lâm Quốc Đống nghiến
răng, định đi. Kỷ Càn Khôn lập tức quát khẽ: “Ngồi xuống!”