Tiếp đó, ông để tay phải lên mặt bàn, trong lòng bàn tay là một
chiếc hộp nhựa hình chữ nhật màu đen, bên trên còn có một nút bấm
màu đỏ.
“Nhìn dưới chỗ ngồi của mày!”
Lâm Quốc Đống chằm chằm nhìn ông, từ từ ngồi vào ghế, xòe hai
chân ra, nhanh chóng nhìn xuống ghế.
Một chiếc túi da màu đen đặt ở phía dưới người hắn.
Hắn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía người lạ đối diện.
Nụ cười trên mặt Kỷ Càn Khôn đã tắt ngấm. Ông huơ huơ chiếc
hộp nhựa trong tay về phía Lâm Quốc Đống, “Tao chỉ cần ấn cái nút này,
đảm bảo mày sẽ không còn bất cứ một mảnh xương nào!”
Lâm Quốc Đống run bắn người, nhìn chằm chằm vào ông, “Mày
rốt cuộc là ai?”
Kỷ Càn Khôn không trả lời ngay, mà hít một hơi thở sâu, rồi lại
chầm chậm thở ra.
“Buổi tối ngày 5 tháng 8 năm 1991, mày đã uy hiếp một phụ nữ,
cưỡng dâm và giết hại cô ấy.” Sắc mặt Kỷ Càn Khôn tối sầm, rắn lạnh,
“Sau đó, mày phân tách cô ấy thành mười khúc, vứt bên đường 177,
trong thùng rác trước cổng khu nhân thân của Viện Thiết kế kiến trúc, số
163 đường Hồng Hà, cạnh tháp nước thôn Hạ Giang trị trấn Dương Liên
- tao nói có đúng không?”
Giọng nói của ông chậm rãi bình thản, không sắc lạnh, nhưng
giống hệt như một mũi dao, xẻ đôi đầu Lâm Quốc Đống, moi những hình
ảnh chôn sâu trong ký ức trưng bày ra trước mắt Lâm Quốc Đống, máu
me bê bết.
Lâm Quốc Đống chằm chằm nhìn người đàn ông lạ mặt, môi run
lên bần bật, không nói ra câu nào.