Phương Mộc đặt cốc bia xuống bàn, "Lần đầu tiên chúng ta gặp
nhau, anh đã đưa tôi xem những bức ảnh chụp hiện trường và báo cáo
phân tích kiểm tra. Sau đó, chúng ta cùng đi đến một hiện trường, chính
là hiện trường vụ ám sát Diêu Hiểu Dương và Đồng Hủy. Những thông
tin đó cho tôi một ấn tượng: hỗn loạn. Không có đối tượng phạm tội rõ
ràng, không hề bỏ công sức lên kế hoạch phạm tội, không cố tình xóa
dấu vết hiện trường, thậm chí con dao mổ bụng nạn nhân sau khi dùng
xong cũng để luôn lại hiện trường. Những điều này khiến tôi cảm nhận
thấy hung thủ có thể là "sát thủ liên hoàn vô tổ chức" được nhắc đến
trong chứng cứ hành vi học.
"Sát thủ liên hoàn vô tổ chức?"
"Đúng thế, nó ngược lại với "sát thủ liên hoàn có tổ chức", đây là
phương pháp phân loại của Cục điều tra Liên bang Mỹ đưa ra vào những
năm 80. Cái gọi là "sát thủ liên hoàn vô tổ chức" thường là chỉ những
người biến thái, có trở ngại nghiêm trọng về tinh thần. Do lý trí và mối
quan hệ xã hội của họ đã bị thui chột hoặc trì trệ, hơn nữa đã phần nào
hoặc hoàn toàn thoát khỏi thế giới hiện thực, do đó, hiện trường gây án
của họ thường có một số đặc điểm rõ nét: ví dụ phạm tội thường do bột
phát nhất thời; mục tiêu là những địa điểm quen thuộc; hiện trường gây
án tùy tiện và lộn xộn; tại hiện trường có thể tìm thấy rất nhiều vật
chứng… Và trong các vụ ám sát uống máu này, hiện trường đều xuất
hiện đầy đủ những đặc điểm nêu trên."
"Ồ!" Thái Vĩ chăm chú lắng nghe, "Nhưng chỉ dựa vào những điều
này, hình như chưa đủ để phán đoán dáng vẻ và những thông tin về hung
thủ thì phải?"
"Đương nhiên không thể. Nhưng tôi muốn hỏi anh một câu. Không
biết anh đã từng trải nghiệm qua việc này chưa: sau khi anh nhìn thấy
một người nào đó, anh liền nảy sinh thái độ yêu ghét với người đó, ví dụ,
anh lập tức cảm thấy thích hoặc là ghét người đó. Hơn nữa, sau một thời
gian giao tiếp, lại phát hiện ra trực giác lúc ban đầu của mình là hoàn
toàn chính xác?"