TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 427

Một giờ đồng hồ sau, trong một quán ăn nhỏ ngoài cổng trường

Đại học J, Thái Vĩ nhìn Phương Mộc đang liên tục cúi đầu uống nước.

"Được rồi, vẫn còn giận tôi à?" Thái Vĩ đưa cho Phương Mộc một

điếu thuốc.

Phương Mộc vốn không định lấy, nhưng liếc nhìn, thấy chữ "Trung

Hoa" trên điếu thuốc, nên vẫn đưa tay ra nhận. Thái Vĩ vội vàng châm
thuốc cho cậu, "Phải thế chứ, thôi, đừng giận tôi nữa!"

Phương Mộc ngậm điếu thuốc trên miệng, lẩm bẩm một câu, hình

như là: "Tôi không giận."

"Tôi đã phê bình nghiêm khắc cậu giám thị trại giam đó rồi, may

mà cậu không bị làm sao, nếu không, tôi quyết không tha cho cậu ta!"

Thái Vĩ vừa nhìn sắc mặt Phương Mộc, vừa nói hằn giọng.

Sắc mặt Phương Mộc có vẻ dịu đi đôi chút. Thực ra, sự việc xảy ra

lúc chiều, chính mình cũng có một phần trách nhiệm, nếu không phải vì
cái câu "Mày không thể nào làm hại bất cứ ai được nữa" đã chọc giận
Mã Khải, thì cậu vẫn có thể khống chế được cục diện lúc đó. Chỉ có
điều, cứ nghĩ đến việc Thái Vĩ rời khỏi vị trí, hại mình suýt chút nữa mất
mạng, Phương Mộc vẫn cảm thấy có gì đó không vui.

"Ăn một bữa thật no say nào, tôi mời!" Thái Vĩ gọi rất nhiều món,

còn gọi thêm cả mấy chai bia. Uống mấy cốc bia, hai người bắt đầu nói
nhiều hơn, dường như đã quên bẵng cái cảnh sợ hãi kinh hồn bạt vía lúc
ban chiều.

"Chú em à, nói thật, tôi rất khâm phục chú, nếu không có chú, vụ

án này không biết bao giờ mới phá được." Mặt Thái Vĩ hơi đỏ, "Nhưng
tôi vẫn có chỗ không hiểu."

"Ồ, anh nói xem!"

"Ví dụ, sao cậu có thể phán đoán được ra dáng vẻ, nơi ở và hoàn

cảnh gia đình của Mã Khải?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.