TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 450

Cuối cùng, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Đỗ Ninh và

Phương Mộc. Phương Mộc rút ra một điếu thuốc, run rẩy châm thuốc, hít
một hơi thật sâu, mệt mỏi ngả người dựa vào ghế.

Đỗ Ninh thận trọng nhìn sắc mặt Phương Mộc, nghĩ một lát, mở

miệng nói: "Thầy giáo cũng thật là, bảo người ta lên bục phát biểu, ít
nhiều cũng phải cho người ta chuẩn bị tâm lý một chút, cứ thế đi lên,
ngại quá đi chứ."

"Mình cảm ơn cậu," Phương Mộc rệu rã nói: "Nhưng xin cậu hãy

ngậm miệng lại, nếu không, phiền cậu cũng đi ra ngoài!"

Đỗ Ninh bĩu bĩu môi tỏ vẻ không vui, nhưng cũng không nói thêm

gì nữa.

Chuông điện thoại vang lên, Đỗ Ninh thấy Phương Mộc không hề

có ý định cử động, bèn đến nhấc máy, nói mấy câu, sau đó đưa máy cho
Phương Mộc, "Phương Mộc, giáo sư Kiều tìm cậu."

Phương Mộc lấy lại tinh thần, nhấc máy.

"Alô, chào thầy Kiều."

"Phương Mộc à? Bây giờ em có bận không?" Giọng giáo sư Kiều

trong điện thoại rất nhỏ, nhưng ngữ khí rất lạnh lùng, không hề có sự
thân thiết như trước đây.

"Không ạ, em không bận."

"Được, em đến nhà tôi đi." Nói xong, không đợi Phương Mộc trả

lời, giáo sư Kiều đã gác máy luôn.

Giáo sư Kiều Doãn Bình ngồi trong phòng khách hút từng điếu

từng điếu thuốc, tuy chưa lâu, nhưng đã cảm thấy tức ngực. Ông đứng
dậy, đi đến bên cửa sổ, cố gắng nhìn ra phía xa. Bầu trời xám xịt, có đám
mây đen treo lơ lửng, khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy không dễ chịu
chút nào. Cúi đầu nhìn xuống, thấy Phương Mộc đầu tóc nhễ nhại mồ
hôi, đang chạy đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.