TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 498

Phương Mộc ngẩn người giây lát, bỗng chốc không nhận ra giáo sư

Kiều đang hỏi cậu.

"Em ạ?"

"Đúng!"

"Em vẫn chưa suy nghĩ kỹ, hay là thầy…".

"Bảo em nói thì em cứ nói, sao phải rườm rà thế?" Giáo sư Kiều

chỉ tay vào người deo phù hiệu cấp thượng tá: "Đây là Trạm trưởng Biên
Bình của Phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm của Sở Công an tỉnh, cũng
là sinh viên của tôi, chính là sư huynh của em đấy. Em sợ gì chứ?"

Biên Bình gật gật đầu với Phương Mộc.

"Xem xong cuốn hồ sơ này, chỗ nào gây sự chú ý của em?" Giáo

sư Kiều nhìn chăm chăm vào mắt Phương Mộc, hỏi.

Phương Mộc thoáng trầm ngâm, trả lời hết sức đơn giản, đúng một

từ: "Tay."

Giáo sư Kiều không biểu hiện thái độ gì, tiếp tục hỏi: "Sau khi giết

chết nạn nhân, hung thủ còn chặt đôi tay nạn nhân, rồi vứt ở sân bóng.
Em cảm thấy điều gì?"

Lần này, Phương Mộc phải suy nghĩ lâu hơn.

"Tước đoạt."

"Ồ?" Giáo sư Kiều rướn lông mày, "Giải thích thế nào nhỉ?"

"Nạn nhân vốn là một người đam mê bóng đá, cũng là thủ môn đội

bóng đá của trường. Em không hiểu lắm về bóng đá, nhưng em biết,
người duy nhất trên sân bóng có thể dùng tay để chạm bóng chính là thủ
môn. Và đối với một người thủ môn, đôi tay anh ta chính là vũ khí để
bảo vệ khung thành trên sân bóng. Chặt đi đôi tay của thủ môn, có nghĩa
là đã tước đoạt thứ quý giá nhất của anh ta. Và đằng sau của sự tước đoạt
này, em cảm thấy một kiểu…" Phương Mộc ngừng một lát, "Đố kỵ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.