TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 500

cuồng. Nhưng," Giáo sư Kiều ngừng lại một chút, "Đây chỉ là những
phỏng đoán của cá nhân tôi, bởi có một số vấn đề, tôi cũng nghĩ chưa
thông suốt, ví dụ, ống kim tiêm. Nó có thể là của nạn nhân, nhưng tại sao
lại cắm lên ngực Vương Thanh?"

"Có lẽ, hung thủ làm vậy để giãi bày tâm trạng phức tạp đối với

thân thể nạn nhân, tiện tay cầm nó cắm vào ngực Vương Thanh?" Biên
Bình xen vào một câu.

"Bây giờ vẫn chưa thể hiểu rõ được." Giáo sư Kiều lắc lắc đầu,

"Nếu như giả thiết của tôi có thể thành lập, anh hãy thử điều tra theo
hướng này xem. Tốt nhất là điều tra Vương Thanh từ năm học cấp 2, thứ
tình cảm này hình thành không chỉ ngày một ngày hai, có lẽ bị kìm nén
trong một khoảng thời gian dài."

Hai người cảnh sát đứng dậy chào ra về, khi đi đến cửa, người

cảnh sát chưa từng nói câu nào bỗng quay lại hỏi giáo sư Kiều: "Cậu ta
cũng là sinh viên của thầy?" Anh ta chỉ tay vào Phương Mộc.

"Đúng vậy!" Giáo sư Kiều rướn lông mày, trong giọng nói phảng

phất sự hãnh diện.

Người cảnh sát đó không nói thêm gì nữa, nhìn lướt qua Phương

Mộc, kéo cửa, đi theo Biên Bình.

Trở về ký túc xá, Phương Mộc ngẩn người ngồi trước bàn hồi lâu,

ngoài việc liên tục hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cậu
không làm một động tác nào khác.

Đỗ Ninh cười ha ha từ bên ngoài bước vào, vừa vào tới cửa, đã ho

sặc sụa.

"Hừ, cậu hút thế này, cẩn thận bị cancer (bệnh ung thư) đấy." Cậu

ta vừa mở cửa sổ để khói bay đi, vừa nhìn điếu thuốc trên miệng Phương
Mộc vẫn còn bay khói, "Ông anh à, tự sát bằng cách này, hiệu quả có vẻ
hơi chậm đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.