TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 604

Đặng Lâm Nguyệt cúi đầu, giọng cũng càng lúc càng nhỏ: "Anh có

còn nhớ không, em nói với anh, Lưu Kiện Quân không thể đem đến cho
em thứ cảm giác có thể dựa dẫm, có thể thư thái. Thế nhưng, thứ cảm
giác này...", cô dừng vài giây, dường như phải hạ quyết tâm lắm, ngẩng
đầu lên nhìn Phương Mộc nói: "Tối hôm đó, thật không ngờ, em lại cảm
thấy khi ở trong lòng anh."

Phương Mộc không lên tiếng, nhưng tay lại bắt đầu run rẩy.

Đặng Lâm Nguyệt nói tiếp như đang trong cõi mộng: "Lúc đó em

rất sợ hãi. Trước đây em cũng tưởng em đã từng sợ hãi khi nhìn thấy con
gián, khi gặp ác mộng, nhưng hôm đó lại khác. Đó là một sự sợ hãi khiến
ta buồn nôn. Trong đầu óc em vang lên một câu nói: "Mình sắp chết rồi",
dường như toàn thế giới chỉ còn lại mình em và hắn, không có ai giúp em
cả. Thế nhưng, trong chính khoảnh khắc đó, anh đã xuất hiện. Khi nằm
trong lòng anh, em có thể cảm thấy hơi thở của anh, nhịp tim của anh,
em biết, em được cứu rồi, em đã an toàn rồi. Không ai có thể làm hại em,
bởi vì có anh bên cạnh em."

Phương Mộc cúi đầu, Đặng Lâm Nguyệt không nhìn thấy giọt

nước mắt to tròn rơi xuống cạnh chân cậu.

Trần Hy, người mà tôi yêu nhất, lại không kịp đến cứu.

Đặng Lâm Nguyệt từ từ tiến lại, dường như dựa sát đầu lên vai

Phương Mộc. "Anh đã nói, cái người đó rất có khả năng còn ra tay với
em. Nếu như là thật", Đặng Lâm Nguyệt nhìn Phương Mộc, "Anh có bảo
vệ em không?"

Anh có bảo vệ em không?

Trong siêu thị, cô gái đứng ngược sáng; Dưới đèn đường, hai bóng

người dựa vào nhau; Trên trạm xe buýt tuyến số 25; Âm thanh dịu dàng
giữa đêm khuya: Vẫn chưa ngủ à? Trần Hy mái tóc dài tung bay; Cái đầu
lâu nét mặt thanh thản, trong bức ảnh hiện trường...

Anh sẽ bảo vệ em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.