TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 675

"Tại sao chứ?" Đặng Lâm Nguyệt đã ngân ngấn nước mắt, "Anh

cảm thấy cuộc sống của anh bình thường sao? Anh cảm thấy anh sống
như vậy rất vui sao?"

Phương Mộc nói khẽ: "Không."

"Thế sao anh vẫn cứ phải hành động như vậy mãi!" Đặng Lâm

Nguyệt đứng bật dậy, "Anh là cảnh sát à? Anh có trách nhiệm này sao?
Hay là có người ép anh phải làm như vậy?"

Nhìn thấy Phương Mộc cúi đầu không nói, cô cắn chặt môi, cố

gắng kìm chế ngữ khí của mình, "Phương Mộc, em thừa nhận, em thích
anh là bởi vì anh là một người đàn ông từng trải. Trên cơ thể anh toát ra
một sức mạnh không gì so sánh được, khiến em hiếu kỳ, cũng khiến em
say mê. Nhưng sau khi em yêu anh, em phát hiện ra thứ sức mạnh đó
khiến em sợ hãi. Tại sao vây quanh anh lại có nhiều sự chết chóc đến
như thế, tại sao anh luôn làm cho mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm đến
như vậy? Cái người họ Mạnh đã chết rồi, đó là đáng phải bị trừng phạt
như vậy, điều này thì có liên quan gì đến anh? Tại sao anh vẫn cứ dây
dưa mãi? Tại sao anh lại phải gây ra biết bao nhiêu phiền phức không
đáng có đến như vậy?" Cô dừng lại, "Khi anh làm như vậy, anh có nghĩ
đến em không?"

Phương Mộc ngẩng đầu, "Mạnh Phàm Triết không phải là hung

thủ, hung thủ là một người khác."

"Thế thì đã sao? Mặc kệ hắn có được không? Để cảnh sát hành

động có được không? Anh hãy cứ làm một sinh viên bình thường có
được không?"

Phương Mộc cười buồn, lắc lắc đầu, "Không thể nào!" Cậu nhìn

Đặng Lâm Nguyệt, "Có rất nhiều việc… em không hiểu được đâu."

"Có chuyện gì mà em không hiểu, anh hãy nói cho em nghe!"

Đặng Lâm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Phương Mộc, lau nước mắt,
chăm chăm nhìn vào Phương Mộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.