TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 733

Tôn Phổ phủi phủi bụi phấn trên tay, ngẩng đầu lên, vừa vặn mắt

đối mắt với Phương Mộc ngồi ở dãy bàn cuối cùng đang trợn tròn mắt
kinh ngạc. Thầy gật đầu mỉm cười với Phương Mộc.

Thầy Tôn bắt đầu giảng bài. Có thể nói, khi thầy vừa bước chân

lên bục giảng, đã nhận được mối thiện cảm của hầu hết các sinh viên.
Ngược lại với phong cách dạy học quy phạm, nghiêm ngặt nhưng không
tránh khỏi hơi cứng nhắc của giáo sư Kiều, bài giảng của thầy Tôn vừa
thoải mái, vừa hài hước, cũng không thiếu những sự kiến giải sâu sắc.
Thầy Tôn dễ dàng thu hút được toàn bộ sự chú ý của mọi người về phía
mình.

Thế nhưng, Phương Mộc không nghe lọt tai câu nào nội dung bài

giảng của thầy. Trong đầu cậu chỉ có một câu hỏi: Tại sao lại là thầy ấy?

Sau khi tan học, sinh viên vây xung quanh thầy Tôn liên tục hỏi

hết câu này đến câu khác. Khi thầy Tôn chuẩn bị rời khỏi phòng học mới
nhìn thấy Phương Mộc đang đợi ở cửa lớp. Anh ta nhìn Phương Mộc,
mỉm cười, hỏi: "Sư đệ, cậu cũng có câu hỏi gì sao?"

"Sư đệ?" Phương Mộc ngẩn người.

Thầy Tôn cười nói, "Đúng vậy, thầy Kiều không nói với cậu sao?"

"Không. Em chưa bao giờ biết thầy cũng là..."

"Khà khà… Những việc cậu chưa biết còn nhiều lắm." Thầy Tôn

thân thiết ôm lấy vai cậu, bóp thật mạnh, rồi lại đẩy mạnh cậu một cái,
"Mau đi đi, nếu tôi nhớ không nhầm, cậu còn hai tiết Luật tố tụng hình
sự nữa đấy, đừng có đi muộn."

Nói xong, Tôn Phổ bước đi luôn, để lại Phương Mộc ngẩn người

đứng nguyên vị trí cũ.

Trong suốt hai tiết học Luật tố tụng hình sự, Phương Mộc luôn ở

trong trạng thái mơ màng như người mất hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.