TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 767

vào cánh cửa sắt, kêu vang. Phương Mộc quay người, lao đến trước cánh
cổng sắt, kéo cửa, lao ra hành lang.

"Keng!" Lại một viên đạn nữa va vào cánh cổng sắt.

Phương Mộc chạy mấy bước, chui vào trong phòng giam số 5, dựa

lưng vào tường thở dốc.

Bước chân vội vã từ phía cánh cổng sắt truyền đến, khi chạy đến

bên cửa đột ngột dừng lại. Phương Mộc cố gắng nín thở, lắng nghe động
tĩnh bên ngoài.

Tôn Phổ đứng ở đó thở hồng hộc, mấy giây sau, hắn bật cười hi hi.

"Mày làm cho tao bị mất khống chế rồi, sư đệ." Hắn dừng lại một

lát, "Thật xấu hổ, chẳng phải sao, đại sư huynh lẽ ra phải giỏi chịu đựng
hơn tiểu sư đệ mới phải."

Trong súng của hắn nhiều nhất cũng còn 5 viên đạn.

Bóng tối chính là tấm bình phong tốt nhất. Trong hành lang tối om,

Tôn Phổ cũng không dám hành động bừa, hắn giơ khẩu súng lên,
nghiêng tai lắng nghe.

"Sư đệ, mày ở đâu?" Tôn Phổ hét một tiếng, "Đừng có lẩn trốn

giống như con chuột nhắt vậy."

Âm thanh vang vọng dần biến mất, Tôn Phổ nín thở, chăm chú

lắng nghe, nhưng giữa màn đêm chẳng có chút động tĩnh gì.

"Hi hi, nói đến chuột." Tôn Phổ thận trọng bước một bước lên

trước, "Mày có thích mấy con chuột tao đã để lại cho mày ở nhà Mạnh
Phàm Triết không?"

Hắn nheo mắt, vừa chú ý quan sát tình hình xung quanh, vừa nói:

"Đó vốn là để chuẩn bị giúp Mạnh Phàm Triết khắc phục trở ngại tâm lý
đấy, thật không ngờ lại dùng cho mẹ nó. Sư đệ, chính mày đã hại chết bà
ta." Trong giọng nói của Tôn Phổ tràn đầy sự giễu cợt, "Nếu như mày
không nói điện thoại lớn tiếng ở trong hành lang như thế, thì mày đã sớm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.