TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 864

đề gì.”

Phương Mộc dụi điếu thuốc vào gạt tàn, “Đi nào, tôi mời anh ăn

cơm.”

Trong quán cơm ở gần phân cục công an, Phương Mộc và Thái Vĩ

ngồi đối diện nhau. Trong lúc chờ mang đồ ăn tới, cả hai đều hút thuốc,
cơ hồ như chẳng có gì để nói. Thế rồi Phương Mộc phá vỡ sự yên lặng:
“Anh lấy vợ rồi à?”

Thái Vĩ sặc nước trà trong cổ họng, anh vừa dùng giấy ăn lau cằm

lia lịa, vừa hỏi: “Sao cậu biết?”

Phương Mộc vừa chỉ vào ngón đeo nhẫn bên tay trái Thái Vĩ, ở đó

có một vệt nhẫn hằn mờ hình tròn. Mặt Thái Vĩ hơi đỏ lên, anh dùng tay
cọ cọ lên vệt hằn như muốn lau sạch nó đi.

“Á à, vợ anh nhất định là rất lợi hại, nhưng cũng hay dựa dẫm vào

anh.”

Thái Vĩ đã phấn chấn trở lại: “Làm thế nào mà cậu biết được?”

“Tôi đoán là khi đi làm anh tháo nhẫn ra, lúc về nhà lại đeo vào, có

thể thấy anh rất sợ vợ. Căn cứ vào tính cách của anh, người khiến anh
ngoan ngoãn như thế tất nhiên phải là một người vợ ghê gớm rồi.”
Phương Mộc cười hề hề: “Nhưng điều đó cũng chứng tở vợ anh rất quan
tâm đến cuộc hôn nhân này, cô ấy rất dựa dẫm vào anh. Chúc mừng
anh!”

Trong mắt Thái Vĩ trào dâng một tình cảm dịu dàng hiếm thấy:

“Hà hà, cứ như trẻ con ấy, ngay cả đi ngủ cũng nắm tay.”

Có lẽ vì được chia sẻ với Phương Mộc những chuyện riêng tư nên

Thái Vĩ trở nên nhiều lời hơn. Một người mồm ngậm thuốc lá, uống
rượu bằng bát tô như Thái Vĩ không ngờ lại là một cảnh sát biết tôn
trọng tình cảm, đã tặng cho Phương Mộc một viên đạn làm kỷ niệm.

Điều đó là cho Phương Mộc cảm thấy gần gũi và thân thiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.