TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 866

đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mật trở nên u ám. “Cuối cùng, cậu vẫn trở
thành cảnh sát, có phải vì giáo sư Kiều không?”

Phương Mộc cúi xuống uống một ngụm rượu, không trả lời.

Thái Vĩ thở dài nhè nhẹ: “Kỳ thực tôi vẫn nghĩ thế này, cậu không

hợp với nghề cảnh sát.”

Phương Mộc cười gượng, châm thêm một điếu thuốc.

“Cậu đã thử tìm cách chuyển công tác chưa?”

“Không!” Phương Mộc trả lời như đinh đóng cột.

“Không!” Thái Vĩ nhớ rất rõ hồi ấy khi anh hỏi Phương Mộc có

định làm cảnh sát không, Phương Mộc cũng đã trả lời anh như vậy. Cùng
một đáp án lại ra hai kết quả khác nhau. Không chừng mình lại sai ấy
chứ, trước mặt bây giờ vẫn là con người có khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng
ánh mắt sắc bén ấy.

Thái Vĩ nhìn Phương Mộc chằm chằm một lúc lâu: “Bắt đầu từ

chuyện xảy ra ở tầng hầm dưới đất?”

“Hả?” Phương Mộc rướn lông mày, nhìn Thái Vĩ cười không ra

cười: “Muốn tố giác tôi sao?”

Nụ cười trên mặt Thái Vĩ biến mất: “Không bao giờ, mãi mãi

không bao giờ! Tôi cũng không bao giờ cho rằng cậu có thể là một cảnh
sát giỏi.”

“Thế nào gọi là một cảnh sát giỏi?” Phương Mộc hỏi vặn lại.

Thái Vĩ bị chất vấn, ngây ra một lúc mới nói: “Tôi không biết.

Nhưng tôi khẳng định cậu không thể. Cậu là người không thể đặt mình ở
vị trí đứng ngoài vụ án, cậu luôn dốc quá nhiều tình cảm cá nhân vào nó.
Nếu một vụ án nào đó không thể dùng pháp luật để giải quyết hoặc khi
cậu không muốn giải quyết nó bằng luật pháp, cậu sẽ làm theo cách của
riêng mình.” Thái Vĩ dừng lại một lúc: “Tôi biết, hôm qua cậu suýt chút
nữa đã lấy thân mình đỡ đạn cho La Gia Hải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.