“Duy Duy, chú Phương đến thăm con đấy.” Chị Triệu nhẹ nhàng
bước đến, đưa tay ra xoa xoa mặt kính như xoa lên khuôn mặt mịn màng
của đứa con.
“Nó cảm ơn chú đấy.” Chị Triệu quay lại nhìn Phương Mộc cười,
“Duy Duy là đứa trẻ thông minh mà.”
Phương Mộc thấy cay cay nơi sống mũi, hạ giọng nói: “Chị Triệu,
đừng buồn, cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Tôi không buồn đâu.” Chị Triệu bình tĩnh nói, “Con tôi nhất định
sẽ quay về.”
Lỗ Húc, nam, 25 tuổi, tốt nghiệp đại học, nghề nghiệp cảnh sát, số
hiệu C09748, chưa vợ. Biểu hiện của người bệnh: mất ngủ triền miên, dễ
cáu giận, tự ti, mắc chứng ngại giao tiếp cấp tính…
Tình hình cuộc sống gần đây và cuộc sống trước khi bị bệnh: gia
đình người bệnh thuộc loại bình thường, bố mẹ là công nhân xí nghiệp,
từ nhỏ học vấn và hạnh kiểm đều tốt. Sau khi tốt nghiệp khoa Hình sự
học viện Cảnh sát Trung Quốc, gia nhập lực lượng công an. Do công tác
chăm chỉ nhiệt tình nên được lãnh đạo và đồng nghiệp đánh giá cao.
Cách đây nửa năm được trao tặng giải nhì huy hiệu chiến sĩ giỏi. Nửa
tháng trước, người bệnh được lệnh truy bắt một tù nhân vượt ngục, trong
quá trình truy đuổi đã bị thương do tai nạn giao thông. Đồng thời, khẩu
súng của người bệnh cũng bị mất trong tai nạn đó. Tai nạn cũng khiến
cho não của người bệnh bị chấn động nhẹ, đốt sống cổ và toàn bộ phần
mềm trên người bị thương. Qua chữa trị đã cơ bản thuyên giảm. Nhưng
sau khi người bệnh bị thương biểu hiện tinh thần thấp thỏm, hoang mang
như: một thời gian dài không ngủ, mặc dù đã uống thuốc an thần nhưng
vẫn không đỡ; dễ cáu giận; có hành vi bạo lực như đập phá đồ đạc; nhận
thức cá nhân thấp; không xây dựng được lòng tự tin; không giao tiếp
bình thường được với đồng nghiệp và người thân, luôn cảm thấy người
khác đang đàm tiếu và miệt thị mình; người bệnh kể lại là không thể có
hành động bình thường với bạn gái, chướng ngại tăng lên, và “Luôn cảm
thấy thân thể đã bị tàn phế.”