TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 215

vẫn không thấy bóng dáng bà ấy. Cho đến tận sáng sớm ngày mồng 7, ta
nhận được điện thoại của cảnh sát.”

Ngụy Quýnh không nói nên lời, ngây ra nhìn ông cụ.
“Sau khi bị cưỡng dâm, bà ấy đã bị bóp cổ chết, thi thể bị phân tách

thành mười mảnh, vứt rải rác ở nhiều nơi trong thành phố.” Ánh mắt lão
Kỷ dần trở nên vô định, giọng nói trở nên máy móc, không một chút sắc
thái tình cảm nào, như thể đang thuật lại một việc hoàn toàn không hề liên
quan đến mình, “Khi ta nhìn thấy bà ấy, cả chiếc chân bên phải vẫn còn
chưa được tìm thấy.”

Nhưng Ngụy Quýnh không thể kìm mình hơn được nữa, cậu nhảy dựng

lên, túm lấy vai lão Kỷ, thét hỏi: “Đã phá được vụ án chưa? Có bắt được
hung thủ không?”

“Đã bắt được, ta đã dự phiên xét xử, anh ta bị xử tử hình, lập tức thi

hành.”

Ngụy Quýnh lập tức thấy nhẹ nhõm, cậu ngả ra phía sau ngồi phịch

xuống ghế, lồng ngực phập phồng.

Nhưng nét mặt lão Kỷ không hề có cảm giác thỏa mãn vì đã trả được

mối thù lớn, ngược lại, thần sắc ông cụ càng bi thương hơn.

“Có điều, cảnh sát đã bắt nhầm người. Anh ta không phải là hung thủ.”
Trong phòng vô cùng im ắng.
Ngụy Quýnh trợn mắt há mồm nhìn lão Kỷ, một lúc lâu mới bật ra được

mấy chữ: “Ông nói gì cơ?”

“Người mà cảnh sát bắt tên là Hứa Minh Lương, làm nghề bán thịt lợn.”

Lão Kỷ nở một nụ cười buồn hiu hắt, “Có vân tay của anh ta, cũng có lời
khai, tất cả đều khớp, nhưng, hung thủ không phải là anh ta.”

“Tại sao lại nói như vậy?” Ngụy Quýnh định thần lại, lập tức vặn hỏi:

“Không phải là anh ta đã thừa nhận rồi sao?”

“Không phải là anh ta, chắc chắn không phải là anh ta. Ta đã thấy mắt

của anh ta. Trong đó chỉ có nỗi tuyệt vọng và sợ hãi, không có bóng tối,
cũng không có sự độc ác, không có gì cả!” Ánh mắt lão Kỷ trở nên thê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.