TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 216

lương, “Nếu anh ta đã giết vợ ta, thì trên người anh ta chắc chắn sẽ có một
cảm giác nào đấy, cảm giác của vợ ta! Nhưng ta không tìm thấy, hoàn toàn
không tìm thấy!”

Ngụy Quýnh bỗng không biết nói gì, cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi với

giọng thăm dò: “Lão Kỷ, liệu có phải là ông…”

“Không!” Không đợi cậu nói hết, lão Kỷ đã kiên quyết phủ định, “Ta đã

sống cùng bà ấy mười hai năm, đã quen thuộc nhau đến mức giống như
một người! Nếu anh ta mang bà ấy đi, ta nhất định có thể cảm nhận được!”

Lại yên lặng một lần nữa.
Hai người ngồi im không nói gì, giây lát sau, Ngụy Quýnh nhìn chiếc giá

sách để ngang đầu giường, phá vỡ sự im lặng trước.

“Cho nên… bao nhiêu năm nay, ông vẫn không thể không nghĩ đến việc

này?”

“Không thể. Nếu là cháu thì cũng thế thôi.” Nét mặt lão Kỷ vô cùng đau

thương, “Ta thường nghĩ, khi vợ ta bị giết, có phải là vô cùng khiếp sợ
không, có phải là vô cùng đau đớn không? Bà ấy có van xin hung thủ tha
cho bà ấy không? Lúc trước khi chết, liệu có thầm gọi tên ta, trông ngóng ta
đến cứu bà ấy…”

“Ông đừng nói nữa…” Cuối cùng nước mắt Ngụy Quýnh đã trào ra.
“Ta muốn biết những điều này. Ta muốn nhìn xem kẻ đã giết vợ ta rốt

cuộc là người như thế nào. Ta muốn đích thân hỏi hắn, tại sao sau khi đã
làm nhục con gái, mẹ, vợ của người khác xong lại có thể cắt tháo rời giống
như tháo một món đồ chơi được!”

“Ông vẫn điều tra vụ án này suốt?”
“Đúng, cho đến khi ta bị tai nạn ô tô.”
Ngụy Quýnh im lặng một lúc, ngẫm nghĩ rồi chậm rãi hỏi: “Lão Kỷ, tại

sao ông lại kể cho cháu nghe những chuyện này?”

“Bởi vì cháu đã mang lại cho ta hi vọng.” Lão Kỷ nhìn cậu, “Trước khi

cháu xuất hiện, ta nghĩ là mình chỉ có thể bị mắc kẹt cả đời ở chốn này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.