TAM QUỐC CHÍ - NGÔ CHÍ - Trang 256

ngôn từ mà ly gián được.” Kẻ sĩ ở Trung châu, đa phần đều như thế cả. Lưu
Bị từ kinh sư quay về, Quyền cưỡi chiếc Phi vân đại thuyền, cùng bọn
Trương Chiêu-Tần Tùng-Lỗ Túc và hơn chục người đưa tiễn, buổi tiệc lớn
đến lúc tàn. Bọn Chiêu-Túc ra trước, chỉ còn mình Quyền và Bị ở lại nói
chuyện, nhân nói đến ngôi thứ, Bị khen Du rằng: “Công Cẩn văn võ thao
lược, là anh tài trong đám vạn người, xem người có khí độ rộng rãi như thế,
sợ rằng chẳng làm kẻ bầy tôi tầm thường lâu vậy.” Du phá được quân
Nguỵ, Tào công nói: “Cô chẳng xấu hổ vì chạy.” Sau lại gửi thư cho Quyền
nói: “Chiến dịch Xích Bích, gặp lúc có dịch bệnh, Cô đốt thuyền rồi tự lui
quân, thành thử Chu Du thu được cái hư danh ấy.” Cái oai danh của Du
vang xa, cho nên Tào công, Lưu Bị đều sợ mà gièm pha. Lúc Du chết,
Quyền sa nước mắt nói: “Công Cẩn có tài vương tá, nay hốt nhiên đoản
mệnh, Cô biết nhờ cậy vào ai đây!” Sau này Quyền xưng tôn hào, bảo với
các công khanh rằng: “Cô không có Chu Công Cẩn, chẳng thể có ngôi
Hoàng đế này vậy.”]

Du còn trẻ đã rất hiểu âm nhạc, dù sau khi uống ba chén rượu, có người

đánh sai một nốt nhạc, Du tất biết ngay, cho nên người bấy giờ có câu rằng:
“Khúc nhạc lỡ sai, Chu lang ngoảnh lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.