TAM QUỐC CHÍ - NGÔ CHÍ - Trang 407

chiếu thư, cúi đọc một hồi, không chỉ đau nhói trong ngực mà còn nước
mắt rơi như mưa vậy. Thần đã sáu mươi chín tuổi, bổng lộc đã nhiều, với
thần đã là quá rồi, còn mong gì nữa? Nhưng vẫn chăm chỉ nhiều lần dâng
biểu khó nghe là vì thần nghĩ rằng Đại Hoàng đế

(84)

lập nền dựng nghiệp,

rất là vất vả, tóc trắng mọc ở mái tai, già cả còn mang giáp trụ. Thiên hạ
mới yên, nhà vua băng sớm, từ bọn yên thân cho đến bọn hay nói không ai
không than thở, như phát tang bà tổ của mình vậy. Vua nhỏ nối tự, trao
quyền cho bầy tôi, quân sĩ nhiều năm đánh dẹp tốn kém, dân bị tổn hại điêu
tàn. Gian thần nắm chính trị, nhà vua suy yếu. Nay giặc mạnh đang mưu
đồ, Tây Châu nghiêng lật, dân chúng lẻ loi, phải nên nuôi dưỡng sức dân,
gắng sức trồng trọt để phòng bị tai họa. Vả lạ dời đô, nếu lỡ có việc quân,
lúc đó quân sĩ lìa tan, châu quận nhiễu động, đang xây dựng to lớn mà
phải kêu gọi bốn phương, đấy không phải là cách giữ nước sửa trị vậy.
Thần nghe nói người làm vua thì lấy đức để trừ tai họa, lấy nghĩa để sửa
lỗi lầm. Cho nên vua Thang gặp lúc khô hạn, tự thân cầu đảo trong rừng
rậm; sao Huỳnh hoặc ở ngôi giữa, Tống Cảnh Công lui khỏi cung điện, cho
nên tai họa khô hạn được dẹp bỏ, sao xấu được chuyển dời. Nay dựng cung
điện không có lợi, chỉ nên sửa thân mình mà giữ lễ nghĩa, xét cái đạo lớn
của Thang, Tống mà thương xót cái khổ sở của dân chúng, sao lại lo lắng
cung điện không yên, lo không trừ được tai họa? Bệ hạ không chịu tu đức
mà lại xây sửa cung điện. Nếu không chịu tu đức, không lo sửa lỗi, dẫu đài
Dao Đài của Ân Tân

(85)

, cung A Phòng của Tần Hoàng

(86)

sao ngăn được

việc diệt thân mất nước, phá vỡ tông miếu đây? Xây đất lớn, dựng đài cao,
đã dẫn đến nước cạn, dân lại bị bệnh, đấy là điều không phải nghi ngờ.
Làm cho cha yên ổn mà khiến cho con không có chỗ dựa, đấy là con bị cha
chia rời, bầy tôi bị Bệ hạ chia cách vậy. Bầy tôi nếu chia rời, lúc đó dẫu
nghĩ sâu xa, không bỏ nhà tranh, còn có ích gì nữa? Cho nên Đại Hoàng
đế ở tại cung phía nam, tự cho là hơn cả cung A Phòng. Đại thần thời
trước kia cho rằng cung điện nên làm cao lớn, oai vệ khác thường, nhưng
Đại Hoàng đế nói: ‘Các ngươi coi chừng, phải nên yêu lấy trăm họ, sao lại
vui thú làm những việc không cần gấp’? Do đó bầy tôi hổ thẹn, do đó bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.